Chương 128: Phong Cách Nuôi Thả Đệ Tử!
Chương 128: Phong Cách Nuôi Thả Đệ Tử!
"Sở Thiên nói như vậy sao?" Khóe miệng Vương Ương có chút co giật: "Đây rốt cuộc là quái thai chạy ra từ đại tông môn nào?”
Không sai, Vương Ương đã kết luận Lục Diệp tuyệt đối là đệ tử xuất thân từ đại tông môn đứng đầu nào đó, và bởi vì tu vi không cao nên mới chạy ra vòng ngoài lịch lãm.
Sở dĩ hắn có suy đoán như vậy, hoàn toàn là do biểu hiện quá kinh người của Lục Diệp trong mấy ngày nay. Theo thống kê của Huyền môn, số lượng tu sĩ Cửu Tinh tông bị bọn họ nhìn thấy chết dưới tay Lục Diệp mấy ngày nay cũng không dưới hai mươi người, trong đó có khá nhiều tu sĩ cảnh giới Linh Khê tứ tầng.
Có thể vượt cấp giết địch là tiêu chí cho tu sĩ xuất thân đại tông môn, những tông môn nhỏ không thể bồi dưỡng ra đệ tử như vậy.
Hơn nữa hắn còn có một con thú cưỡi thần tuấn, và nó cũng không phải loại hung thú mà người bình thường có thể hàng phục được. Hơn nữa theo tình báo do Sở Thiên phản hồi lại vừa nãy, đã khiến Vương Ương xác định được suy đoán của mình.
Chỉ có tu sĩ xuất thân từ thế lực đứng đầu nào đó mới có nội tình thâm hậu như vậy, cũng mới có thể dùng tu vi Linh Khê tam tầng thúc giục linh văn chiến đấu.
Danh hào Quá Sơn Hổ được truyền ra từ chính miệng Vương Ương, bởi vì trong mắt hắn, Lục Diệp chính là một con mãnh hổ qua núi!
"Phong cách nuôi thả đệ tử này, ngược lại có chút giống phong cách của tông môn Thiên châu kia, dù sao bên bọn họcũng có rất nhiều linh văn sư đứng đầu!" Vương Ương đăm chiêu suy nghĩ.
Tiểu Trúc không biết tông môn theo lời Vương Ương nói, chỉ biết Quá Sơn Hổ Nhất Diệp kia nhất định sẽ có lai lịch bất phàm, nàng mở miệng nói: "Vậy thưa thiếu gia, chúng ta có nên âm thầm giúp hắn hay không?”
"Không cần thiết." Vương Ương khoát tay áo: "Hắn chạy ra ngoài lịch lãm, sống hay chết đều là chuyện của hắn? Chúng ta chạy tới giúp hắn để làm gì? Nếu xử lý không tốt ngược lại sẽ khiến người ta chán ghét. ”
Rất nhiều đại tông môn đều có thói quen nuôi thả đệ tử, ở thời điểm tu vi không cao, những đệ tử thiên tư bất phàm này sẽ rời khỏi sự che chở của tông môn, một mình lang bạt bên ngoài, ma luyện bản thân.
Tuy làm như vậy sẽ có nguy hiểm thật lớn, nhưng một khi trưởng thành, thực lực cũng sẽ vượt xa đồng cấp.
Cho nên trong Linh Khê chiến trường có một quy củ bất thành văn, đó chính là dù những đệ tử ra ngoài lịch duyệt này bị giết, những đại tông môn kia cũng sẽ không trả thù.
Đây là cái giá lớn nhất định phải trả.
Lại nói, thứ mà đại tông môn không thiếu nhất chính là thiên tài, cho nên dù thiên tài chết đi bọn họ cũng sẽ không tiếc hận, ngoại trừ là thân quyến (họ hàng thân thích) của cao tầng trong tông. Nhưng chung quy lại, đó được coi là hành vi trả thù của cá nhân, chứ không liên quan đến tông môn.
Vương Ương bên này có thể suy đoán ra, Lục Diệp là đệ tử xuất thân từ một đại tông môn nào đó, đương nhiên bên Cửu Tinh tông cũng có người phỏng đoán như vậy, nhưng dù có thế thật thì bọn họ cũng không từ bỏ hành động đuổi giết Lục Diệp.
Cũng không phải vì Cửu Tinh tông không sợ những đại tông môn kia, mà do bọn họ biết những tông môn đó sẽ không gây phiền toái cho bọn họ vì việc này.
" Huống chi nguyên nhân của đại chiến lần này vẫn là do người kia gây nên, Huyền môn ta đã chia sẻ đủ áp lực cho hắn rồi, nếu như hắn thức thời thì nên ngoan ngoãn đến bái sơn, nói cảm ơn ta mới đúng!" Vương Ương cười khẽ một tiếng.
Tiểu Trúc trợn trắng mắt, nàng là tỳ nữ bên người Vương Ương, cho nên biết nhiều hơn người khác.
Thoạt nhìn lần tuyên chiến này là Huyền môn thuận thế mà làm nhưng trên thực tế, bọn họ đã sớm có dự mưu, chẳng qua là Vương Ương vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để xuống tay thôi.
Và biến cố Lục Diệp giết thiếu chủ Cửu Tinh tông đã cho hắn cơ hội này.
Đối với Vương Ương, Lục Diệp chính là phúc tinh từ trên trời rơi xuống.
Vương Ương muốn tiến vào vòng trong chiến trường, ở nơi đó, tu vi thất tầng không được tính là cái gì, rất có thể sẽ gặp phải nguy cơ sinh tử.
Cho nên hắn phải nghĩ biện pháp hung hăng đả kích Cửu Tinh tông một chút trước khi rời đi. Là như thế, dù gã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì thế cục bên này cũng có thể yên ổn một hồi, cho đến khi có người gánh được trách nhiệm này thay hắn.
"Thương vong thế nào?" Vương Ương lại hỏi.
"Ba mươi người chết, nhưng bảy phần đều là tán tu." Tiểu Trúc trả lời.
Vương Ương gật đầu, kết quả này tạm làm hắn hài lòng, lại mở miệng phân phó: "Tăng cường lực lượng, nhanh chóng chấm dứt đợt tuyên chiến này!”
Nhưng nhanh chóng chấm dứt trận chiến này lại chỉ mới là khởi đầu của kế hoạch!
Cùng lúc ấy, bên Cửu Tinh tông cũng đang thống kê vấn đề thương vong.
Tào Dã với vẻ mặt ưu sầu nhìn Đổng Thúc Dạ: "Sư huynh, thương vong bên chúng ta có chút lớn, từ khi khai chiến tới nay đã có gần sáu mươi người bị giết.”
Đổng Thúc Dạ giật mình: "Sao lại nhiều như vậy?" Dù Cửu Tinh tông bọn họ không phải đối thủ của Huyền môn, những cũng không đến mức trong vài ngày lại xuất hiện tổn thất lớn như vậy.
Tào Dã nói: "Đây chính là chuyện tốt do tên Quá Sơn Hổ kia làm, mỗi lần hắn đều bỗng nhiên giết ra ngay giữa thời điểm hai bên giao thủ, rất nhiều đệ tử cũng chết vì hắn.”
"Thứ khốn nạn này!" Đổng Thúc Dạ giận dữ, sắc mặt âm trầm một hồi: "Mấy ngũ tầng trong tông đâu?”
"Đều bị người của đối phương nhìn chằm chằm rồi." Tào Dã có chút bất đắc dĩ.
Hiện giờ hai tông môn chỉ có thể điều động được mấy tu sĩ ngũ tầng cảnh, mọi người đều biết chi tiết của nhau, cho nên rất dễ dàng bị nhắm vào.
"Sư huynh, có muốn ta ra tay hay không..."
Đổng Thúc Dạ lắc đầu: "Không được, nếu ngươi ra tay, Vương Ương tất sẽ không ngồi yên, ngươi đối phó được tiện tỳ kia ư?" Tiện tỳ trong miệng gã chính là Tiểu Trúc.
Tào Dã đau đầu nói: "Đánh không lại, nhưng nàng cũng không giết được ta. Tuy rằng tiện tỳ kia xuất thân thấp kém, nhưng thực lực thật sự không tệ, cũng không biết Vương Ương có vận cứt chó gì, một tỳ nữ bên người cũng trưởng thành đến trình độ như vậy.”
"Tình huống bên La Cảnh như thế nào?" Đổng Thúc Dạ hỏi.
Nói đến La Cảnh, Tào Dã càng đau đầu hơn: "Tên kia vốn không coi trọng lần tuyên chiến này, cũng không biết đã chạy đi đâu, ta đã truyền tin cho hắn nhưng không thấy trả lời!”