Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 127 - Chương 127: Mời Hay Không Là Chuyện Của Chúng Ta, Còn Nể Mặt Hay Không Lại Là Chuyện Của Hắn!!!

Chương 127: Mời Hay Không Là Chuyện Của Chúng Ta, Còn Nể Mặt Hay Không Lại Là Chuyện Của Hắn!!! Chương 127: Mời Hay Không Là Chuyện Của Chúng Ta, Còn Nể Mặt Hay Không Lại Là Chuyện Của Hắn!!!

Thế nhưng hắn không thể bại lộ thân phận, cho nên không dám có tiếp xúc quá mật thiết với tông môn xa lạ, huống chi hắn chỉ đi ngang qua nơi này, sẽ không giao lưu quá nhiều với Huyền môn.

"Không cần." Trong lòng Lục Diệp có cân nhắc, lập tức lắc đầu từ chối.

Sở Thiên không chút buồn bực, dường như đã sớm đoán được Lục Diệp sẽ đáp lại như vậy, vẫn cười nói như trước: "Nếu như thế thì thôi!"

Sau khi nói xong, gã lại nháy mắt ra dấu với một người sau lưng mình, người kia lập tức hành động, lấy ra một cái túi trữ vật, sau đó lần lượt đi đến trước mặt đồng môn nhà mình, thu linh đan lại.

Bên trong quá trình chờ đợi, Sở Thiên lại nói: "Nếu Nhất Diệp sư đệ cảm thấy thuận tiện, có thể lưu lại phương thức liên lạc hay không? Như vậy nếu có tình huống gì cũng có thể liên hệ với cùng Huyền môn ta."

Lục Diệp không biết làm sao để lưu phương thức liên lạc, song hắn ít nhiều có chút suy đoán. Trong quá trình giết địch mấy ngày nay, trước khi rất nhiều tu sĩ Cửu Tinh tông chết, bọn họ đều sẽ đưa tay điểm lên mu bàn tay, ấn ký chiến trường sẽ phát ra hào quang, giống như cách làm của Chương Ngũ sau khi bị trọng thương lần trước kia.

Ấn ký chiến trường cũng không chỉ có mỗi công năng là ghi chép tin tức, còn có thể dùng để đưa tin.

Lục Diệp nghĩ tới đây, gật đầu: "Có thể!"

Sở Thiên lập tức vẽ một cái trên mu bàn tay mình, một điểm ánh xanh như ngọn lửa thiêu đốt quanh quẩn ở trên đầu ngón tay, gã cong ngón búng ra, ánh xanh kia bay về phía Lục Diệp, như một con bươm bướm màu làm, rơi vào trên mu bàn tay hắn.

Trong lòng Lục Diệp khẽ động, ánh xanh kia đã khắc sâu vào ấn ký, rồi biến mất không thấy gì nữa.

Cùng thời gian này, hắn thoáng cảm nhận được ấn ký chiến trường của mình vừa nhiều thêm một thứ gì đó, nhưng lúc này không tiện để điều tra, cho nên hắn tiếp tục duy trì bộ dáng lạnh lùng kiêu ngạo của mình.

Rất nhanh, đám tu sĩ Huyền môn đã thu linh đan xong, sau đó được Sở Thiên ra hiệu, một người tiến đến giao tận tay Lục Diệp, Lục Diệp cũng không kiểm tra đã thu lại, rồi ra hiệu với Hổ Phách và xoay người lên lưng hổ.

"Nhất Diệp sư đệ!" Bỗng nhiên Sở Thiên gọi hắn một tiếng.

Lục Diệp ngồi ngay ngắn trên lưng hổ, quay đầu nhìn gã.

Sở Thiên nghiêm mặt nói: "Dường như bên Cửu Tinh tông có một gia hỏa xuất thân từ Vô Nhai đảo, sư đệ tuyệt đối phải cẩn thận."

Lục Diệp khẽ gật đầu, hổ lớn thay đổi phương hướng, nhanh chóng rời đi.

Sở Thiên nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, đưa tay sờ cái cằm trơn bóng: "Quả nhiên những đệ tử xuất thân từ đại tông môn này rất cao ngạo, ngay cả Vô Nhai đảo cũng không để trong mắt!"

Một lát sau, dưới sự dẫn dắt của Sở Thiên, đám tu sĩ Huyền môn tìm một chỗ đường rẽ, đi vào nghỉ ngơi hồi phục.

Sở Thiên tựa người vào vách đá, vừa chờ đợi người của tông môn đưa vật tư tới, vừa mượn ấn ký chiến trường truyền tin.

Tại trụ sở của Huyền môn, từng dãy kiến trúc to lớn mọc lên chi chít ở giữa các tòa linh phong, trong núi quanh quẩn linh khí, toàn bộ trụ sở lại càng được một mảnh sương mù dày đặc bao phủ, từ bên ngoài không thể thấy rõ tình huống bên trong, hiển nhiên là có đại trận bao phủ.

Trong một tòa đình viện trên một ngọn núi, Vương Ương mặc áo trắng, phong thần tuấn lãng, đứng bên cạnh ao cá, tiện tay rãi thức ăn cho cá, nhìn cá chép giành ăn trong ao.

Tiểu Trúc im lặng đứng phía sau hắn.

Bỗng nhiên, Tiểu Trúc thúc giục ấn ký chiến trường của mình cảm nhận một chút rồi ngẩng đầu nói: "Thiếu gia, Sở Thiên gặp phải Quá Sơn Hổ, còn mời hắn đến làm khách, nhưng lại bị từ chối.”

Vương Ương không nói gì, sau khi rắc thức ăn cá trong tay xong, lại vỗ vỗ tay, đi đến ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, bưng một chén trà lên nhấp một ngụm, lúc này mới chậm rãi nói: "Nằm trong dự liệu, nhân vật bực này sẽ không dễ dàng tiến vào trụ sở của tông môn nhà khác.”

"Vậy mà thiếu gia còn mời hắn?" Tiểu Trúc khó hiểu.

Vương Ương cười ha hả một tiếng: "Không ít sư đệ sư muội trong tông được người ta cứu mạng, lại lấy chỗ tốt từ trong tay người ta, dù sao chúng ta cũng nên có chút biểu hiện. Mời hay không là chuyện của chúng ta, còn nể mặt hay không lại là chuyện của hắn.”

Tiểu Trúc ồ một tiếng.

"Còn gì nữa không?"

"Sở Thiên nói, quả nhiên trong tay Quá Sơn Hổ có một thanh linh khí không tồi, sau đó hắn tự xưng là Nhất Diệp."

"Nhất Diệp?" Vương Ương lộ ra vẻ mặt đầy suy tư, một lát sau lại lắc đầu, hắn chưa từng nghe tới cái tên này, tuy Tu Hành giới Cửu Châu thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một ít ngôi sao mới khiến người ta để ý, trước khi những ngôi sao kia còn chưa tỏa ra hào quang chói mắt, rất ít người từng nghe được sự tồn tại của bọn họ, nhưng một khi bọn họ tỏa ra hào quang, đó chính là vạn người chú ý.

Đương nhiên cũng có rất nhiều ngôi sao mới còn chưa kịp tỏa ra hào quang đã bị chôn vùi, khắp nơi trong Tu Hành giới luôn tràn ngập nguy cơ, nhất là nơi hỗn loạn như Linh Khê chiến trường này, hàng năm đều có vô số thiên tài chết đi.

"Sở Thiên còn nói, dường như người này nắm giữ một đạo linh văn dùng để phòng ngự, trong chiến đấu, linh văn của hắn đều tùy tâm mà phát, có thể ngăn trở công kích của tu sĩ cảnh giới Linh Khê tứ tầng."

Trong đại chiến, Lục Diệp liên tiếp thúc giục linh văn, Phong Duệ linh văn tương đối bí mật, bởi vì nó được gia trì trên trường đao, dù có kích phát thì người bên ngoài cũng sẽ cho rằng đây là cấm chế trường đao tự mang theo, không thu hút quá nhiều sự chú ý.

Nhưng Ngự Thủ linh văn thì khác, mặc dù mỗi lần linh văn kia đều chợt lóe lên rồi biến mất, nhưng dưới tình huống Sở Thiên có lòng quan sát, vẫn không thể che dấu được.

"Linh văn phòng ngự tùy tâm mà phát?" Lần này Vương Ương thật sự có chút khiếp sợ: "Một tu sĩ cảnh giới Linh Khê tam tầng?”

Phải biết rằng linh văn cực kỳ phức tạp huyền ảo, cần hao phí lượng lớn thời gian đi học tập nghiên cứu, lúc trước, khi hắn rảnh rỗi nhàm chám đã từng học qua thứ này, nhưng những tranh vẽ và bản ghi chép lại trong sách đều rườm rà phức tạp, huyền ảo khó lường không chịu nổi, khiến mỗi khi hắn nhìn đều đầu váng mắt hoa, cuối cùng đã tự tay xé nát quyển sách này ...
Bình Luận (0)
Comment