Chương 126: Quá Sơn Hổ Nhất Diệp!
Chương 126: Quá Sơn Hổ Nhất Diệp!
Ngay lúc Lục Diệp thoát ra, tu sĩ mặt em bé đang gọi lớn kia càng thêm khẩn trương, xuất thủ càng thêm lăng lệ.
Vốn dĩ người giao thủ với gã đã không phải đối thủ của tu sĩ mặt em bé này, thời điểm ấy lại bị Lục Diệp liên thủ giáp công, tình cảnh lập tức trở nên nguy cấp.
Tuy danh hào Quá Sơn Hổ do bên Huyền môn kia truyền tới, nhưng tu sĩ Cửu Tinh tông cũng nghe nhiều nên thuộc, có thể nói đây là uy danh Lục Diệp đã giết ra trong mấy ngày này.
Thứ gọi là thanh danh này rất là kỳ diệu, đối mặt một tu sĩ cảnh giới tam tầng bình thường, bất kỳ tu sĩ tứ tầng nào cũng sẽ không có áp lực quá lớn, nhưng nếu như tu sĩ cảnh giới tam tầng này từng giết mấy tứ tầng, còn tạo ra danh hào cho mình, tình huống sẽ rất khác biệt.
Giờ phút này, tu sĩ cảnh giới tứ tầng của Cửu Tinh tông áp lực như núi, lấy một địch hai, vướng trái vướng phải, chỉ ba nhịp hô hấp đã bị Lục Diệp và tu sĩ mặt em bé kia áp chế gần như không có sức đánh trả.
Mắt thấy một đao của Lục Diệp bổ tới, trong lúc vội vã, tu sĩ tứ tầng này đưa tay lấy linh phù ra muốn kích phát, nhưng một kiếm xảo trá của tu sĩ mặt em bé ở bên, đâm trúng cổ tay của gã, tay của người này buông lòng, linh phù kia rơi xuống đất.
Lục Diệp nhân cơ hội này giơ tay chém xuống, một đao chém tu sĩ kia ngã nhào.
"Đao sắc!" Đôi mắt tu sĩ mặt em bé co rụt lại, thầm nghĩ trong lòng quả nhiên đsun gnhư Vương Ương sư huynh dự đoán, quả thật trong tay Quá Sơn Hổ này có một thanh linh khí cực kì không tầm thường, bằng không với tu vi tam tầng như hắn đâu thể nhẹ nhàng phá vỡ linh lực hộ thể của tu sĩ cảnh giới tứ tầng, lại càng không thể dùng một đao làm trọng thương đối phương được.
Ngay sau đó tu sĩ mặt em bé lập tức nở nụ cười rạng rỡ: "Hảo huynh đệ, ta kết bằng hữu ngươi rồi!"
Nhưng Lục Diệp không thèm nhìn gã, đã giết vào trong chiến trường, lưu lại địch nhân trọng thương nằm ở trước mặt tu sĩ mặt em bé.
"Tha. . . Tha mạng!" Dưới người cảnh giới tứ tầng kia bị máu tươi nhiễm đỏ, hoảng sợ nhìn chăm chú vào tu sĩ mặt em bé.
Gã kia vừa thu nụ cười lại, đã thản nhiên nói: "Đã tới cảnh giới tứ tầng, đừng nói mấy lời ngây thơ như vậy!" Trường kiếm trong tay đâm vào ngực đối phương, thân thể người kia đột nhiên cứng đờ. . .
Một điểm ánh đỏ tràn ra từ trên mu bàn tay tu sĩ cảnh giới tứ tầng vừa chết đi này, bay vào trên mu bàn tay tu sĩ mặt em bé kia. Người sau cười rạng rỡ, rút kiếm xông thẳng về phía Lục Diệp, trong miệng kêu lên: "Hảo huynh đệ, ta đến giúp ngươi!"
Sau đó một nén nhang, đại chiến lắng lại.
Đám tu sĩ Cửu Tinh tông toàn quân bị diệt, không phải bọn họ không muốn trốn, chỉ vì hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn, giao phong bên trong loại địa hình khe núi thế này, một khi bại trận gần như không có đường sống, nếu đưa lưng về phía địch nhân chạy trốn chỉ chết càng nhanh hơn thôi.
Bên Huyền môn cũng có tổn thất, đã chết mất ba người, về cơ bản những người còn sống đều có thương thế, nhưng tồng kết lại đây vẫn là một trận đại thắng nhẹ nhàng vui sướng lâm ly, khiến cho người sống không có quá nhiều bi thương, trái lại còn vui mừng hớn hở.
Đây là trạng thái bình thường ở Linh Khê chiến trường, ở một nơi mà vô số tu sĩ Linh Khê cảnh chém giết lẫn nhau kiểu này, chết người vốn là chuyện thường ngày.
Ở bên trong đại chiến vừa nãy, chỉ có hai người chết ở dưới đao Lục Diệp, nhưng có ít nhất bốn năm người tổn thương dưới tay hắn.
Sau đại chiến, không một ai của Huyền môn đi thu thập chiến lợi phẩm, bọn họ đều yên tĩnh nhìn Lục Diệp, không phải bọn họ không muốn thu chiến lợi phẩm, mà do phong cách hành sự mấy ngày nay của Lục Diệp đã tạo thành một sự ăn ý giữa hai bên.
Tất cả chiến lợi phẩm đều thuộc về Huyền môn, mà ngược lại, tu sĩ Huyền môn cho hắn một ít linh đan làm đền bù.
Tu sĩ mặt em bé là thủ lĩnh của đám người này, gã tiến lên một bước, ôm quyền nói: "Xin hỏi nên xưng hô sư đệ như thế nào?"
Lục Diệp đang ngồi bôi bột phấn Liệu Thương đan lên vết thương ở cách năm trượng trước mặt gã. Đây là lần đầu tiên, hắn được trải nghiệm loại hỗn chiến quy mô như thế này, trước đó số người hai bên tham dự chiến đấu cũng không tính là nhiều, một trận chiến đấu nhiều nhất cũng chỉ liên quan tới gần mười tu sĩ.
Lần này có hai mươi người, hắn phát hiện với bất cứ một tu sĩ nào, loại hỗn chiến quy mô này đều rất nguy hiểm dù tu vi cao hơn một chút vẫn có khả năng thụ thương hoặc là tử vong, bởi vì tinh lực mỗi người có hạn, không thể phòng bị tất cả những nơi có công kích.
Trên người hắn có mấy vết thương, đều do tu sĩ Cửu Tinh tông phản kích trước khi chết lưu lại.
Lục Diệp nghe được câu hỏi của tu sĩ mặt em bé, hơi trầm ngâm một chút.
Trước khi tiến đến chưởng giáo đã nhắc nhở hắn không thể bại lộ thân phận đệ tử Bích Huyết tông, mà hiển nhiên cái tên Lục Diệp này cũng không thể dùng được, có khá nhiều tông môn đều biết chuyện hắn được Bích Huyết tông thu nhận.
Hắn lại không thích cái danh hiệu Quá Sơn Hổ này. . .
"Nhất Diệp!" Lục Diệp lập tức đưa ra sự lựa chọn.
"Hóa ra là Nhất Diệp sư đệ." Tu sĩ mặt em bé lại cười ha ha, chắp tay nói: "Tại hạ Sở Thiên của Huyền môn!"
Lục Diệp cũng chắp tay, vẻ mặt đầy nhạt nhẽo, mang ý nghĩa người sống chớ lại gần.
"Là thế này. . ." Sở Thiên thoáng sắp xếp lại câu từ: "Ngày trước Vương Ương sư huynh đưa tin tới, nói nếu có cơ hội, hắn muốn mời Nhất Diệp sư đệ tới Huyền Môn làm khách, không biết ý sư đệ như thế nào?"
"Vương Ương?" Lục Diệp nhướng mày.
Sở Thiên cười ha hả nói: "Là một vị sư huynh tọa trấn tại trụ sở tông môn chúng ta."
Lục Diệp cũng không quá bất ngờ khi đối phương mời hắn đến Huyền môn làm khách, những ngày này hắn đã cứu được không ít tu sĩ Huyền môn, vả lại phương pháp trao đổi linh đan giữa hắn và bọn họ cũng khiến rất nhiều tu sĩ Huyền môn kiếm lời một khoản, về tình về lý, đối phương cũng nên có chút biểu hiện.
Và chuyện mời hắn đến làm khách, hiển nhiên là đang bày tỏ thiện ý.