Chương 134: Đối Phương Không Tầm Thường, Chẳng Lẽ Hắn Lại Tầm Thường???
Chương 134: Đối Phương Không Tầm Thường, Chẳng Lẽ Hắn Lại Tầm Thường???
Mấy ngày nay hắn đã giết không ít đệ tử Cửu Tinh tông, cũng từng thấy đệ tử Huyền môn tranh đấu như thế nào, tuy ngẫu nhiên bọn họ sẽ thi triển một ít thuật pháp, nhưng đều cần phải tốn một chút thời gian chuẩn bị, chưa từng có tu sĩ nào lại làm được đến trình độ như La Kích này.
Đối phương hạ bút thành văn đánh ra từng đạo thuật pháp, tạo nghệ ở trên những thuật pháp kia cực cao, rõ ràng đã đi theo trường phái pháp tu...
Càng khiến cho Lục Diệp cảm thấy ngạc nhiên chính là, dường như linh lực của tu sĩ cảnh giới nhị tầng này còn nồng đậm hơn mình.
Lúc trước chỉ dựa vào linh quang còn không thể nhận thấy, nhưng lúc này đã động thủ, hắn lại có thể nhìn rõ linh lực đối phương ba động.
Đây tuyệt đối không phải là linh lực ba động của một tu sĩ cảnh giới nhị tầng, ngược lại ba động này còn mạnh hơn một chút so với tu sĩ cảnh giới tứ tầng hắn từng giết.
Kết hợp với đủ loại dữ liệu trước mắt, Lục Diệp lập tức nhớ tới một loại khả năng.
Gã này tu luyện công pháp Thiên cấp!
Công pháp chia làm bốn cấp Thiên Địa Huyền Hoàng.
Công pháp Hoàng cấp chỉ có thể giúp người ta tu hành đến cảnh giới Linh Khê tam tầng, Huyền cấp có thể đến cảnh giới lục tầng, mà Địa cấp có thể đạt tới cửu tầng.
Linh Khê cảnh chỉ có cửu tầng, theo đạo lý công pháp Địa cấp đã đủ khiến một tu sĩ Linh Khê cảnh tu hành đến đại viên mãn.
Nhưng trên thực tế lại không phải như vậy, công pháp Địa cấp chỉ có thể trợ giúp tu sĩ mở ra một trăm tám mươi khiếu, mà linh khiếu trong thân thể lại có khoảng ba trăm sáu mươi cái.
Sau khi tu hành đến một trăm tám mươi khiếu, nếu muốn mở ra càng nhiều linh khiếu thì nhất định phải chuyển tu công pháp Thiên cấp.
Một tu sĩ cảnh giới Linh Khê cửu tầng tu hành công pháp Địa cấp sẽ mở ra một trăm tám mươi khiếu, sau khi chuyển tu công pháp Thiên cấp mới mở ra khiếu thứ một trăm tám mươi mốt, nhưng chuyển tu công pháp sẽ khiến cảnh giới vốn có của người này trượt xuống mấy tầng, vì phân chia ở bên trong công pháp Thiên cấp, một trăm tám mươi khiếu chỉ tương đương cảnh giới Linh Khê lục tầng.
Nói tóm lại, tu sĩ mở ra bao nhiêu linh khiếu vốn không phải là tiêu chuẩn để phân tích cấp độ tu vi, mà tiêu chuẩn ấy lại có liên quan đến chuyện trong thể nội có bao nhiêu tiểu chu thiên tuần hoàn.
Hoặc là nói, tu sĩ mở ra cùng số lượng linh khiếu không nhất định sẽ có tu vi giống nhau.
Trong một lần truyền đạo thụ nghiệp duy nhất, chưởng giáo từng nói với Lục Diệp về sự khác nhau của công pháp, cho nên hắn nhớ kỹ những thứ này.
Thoạt nhìn La Kích này chỉ là tu sĩ có cảnh giới Linh Khê nhị tầng, nhưng trên thực tế, gã đã mở được ít nhất là năm mươi linh khiếu trở lên rồi! Bởi vì linh lực ba động lúc gã thi pháp mạnh hơn Lục Diệp rất nhiều.
Công pháp Thiên cấp sẽ tính mở mười tám khiếu là cảnh giới nhất tầng, bốn mươi lăm khiếu mới là cảnh giới nhị tầng!
Ngay sau khi Lục Diệp ý thức được điểm này, hắn lập tức hiểu La Kích này chính là đối thủ mạnh mẽ nhất trừ trước đến giờ mà hắn đụng phải.
Phải biết rằng, tu sĩ luyện công pháp dưới Địa cấp, chỉ cần mở bốn mươi lăm khiếu đã là tiêu chuẩn cảnh giới Linh Khê tứ tầng. Nói cách khác, La Kích tu hành công pháp Thiên cấp, chỉ có tu vi nhị tầng, nhưng tu vi thực sự đã ngang với tu sĩ ở giữa tứ tầng và ngũ tầng phổ thông, lại thêm tạo nghệ trên thuật pháp của gã, đã không hề thua kém một tu sĩ cảnh giới ngũ tầng rồi.
Đây mới là nội tình của một đệ tử xuất thân từ tông môn đứng đầu.
Từ lúc còn rất nhỏ bọn họ đã bắt đầu xác định con đường tương lai của chính mình, tiếp theo không ngừng nghiên cứu thăm dò trên con đường này, rèn luyện thân cốt, chờ đến lúc tuổi tác phù hợp lại bắt đầu tu hành, đồng thời sẽ không vội vã tăng lên tu vi của mình, bởi vì mỗi khi bọn họ tăng lên một tầng tu vi, số lượng linh khiếu cần mở ra đều nhiều gấp hai ba lần tu sĩ tầm thường.
Ở thời điểm tu vi không cao, thường thường những người như thế này đều có thể vượt qua hai ba cấp độ nhỏ để tranh đấu cùng người, dù tu vi có tăng thêm đi nữa thì vượt cấp giết địch cũng là chuyện thường ngày.
Mà một khi người như vậy trưởng thành, bọn họ đều là cường giả cấp bá chủ!
Cũng có nghĩa là Lục Diệp đã vinh hạnh đụng phải một vị bá chủ tương lai. . .
Trong chớp mắt giao phong, lại lấy thế hắn bại hoàn toàn mà kết thúc.
Phải biết rằng, ở ngay thời điểm La Kích hiện thân, hắn đã nhanh chóng giết lên, thế nhưng đối phương bằng vào mấy đạo thuật pháp đánh tới, đã khiến hắn bị ép trở về vị trí cũ.
Dạng binh tu như hắn giao đấu cùng một vị pháp tu, thì rút ngắn khoảng cách đánh cận chiến mới là đấu pháp tốt nhất, nhưng rõ ràng không phải dễ tiếp cận La Kích này như vậy.
"Tên mãng phu ngươi thuộc tông môn nhà ai vậy?" La Kích không thừa thắng xông lên, bởi vì gã đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
Cũng không phải do gã coi thường Lục Diệp, chỉ là hoàn cảnh nơi này không thích hợp cho một binh tu như Lục Diệp phát huy sở trường, ngược lại sẽ khiến thuật pháp của gã sinh ra uy hiếp càng lớn hơn.
Nói nữa, ở giai đoạn đầu tu hành, nếu có thể thi triển thuật pháp, sẽ chiếm ưu thế rất lớn.
Mà hiện giờ khi chiến đấu trong chỗ đường rẽ chật hẹp, Lục Diệp hoàn toàn không có quá nhiều vị trí để xê dịch.
Hiển nhiên Lục Diệp cũng ý thức được điểm này, bởi vậy, cách tốt nhất hắn cần phải làm là thối lui dần dần ra phía sau, nhưng hắn lại không định làm như thế.
Bởi vì hắn thoáng có loại cảm giác, nếu như thối lui vào lúc này, chỉ sợ lần tiếp theo khi gặp lại La Kích, hắn sẽ không có dũng khí đối mặt cùng đối phương. Từ câu nói đầu tiên của gia hỏa này đã có thể suy đoán ra, người này chuyên môn tìm đến hắn.
Nếu đã không thể né tránh… cũng chỉ có thể chiến một trận!
Nội tình của đối phương không tầm thường, chẳng lẽ hắn lại tầm thường?
Suy cho cùng, La Kích thi triển trước mắt đều là một chút thuật pháp cỡ nhỏ, Ngự Thủ linh văn của hắn có thể đỡ được.
Nghĩ đến đây, Lục Diệp nắm thật chặt thanh đao trên tay phải, thân thể hơi nghiêng về phía trước, dời trọng tâm xuống, bày làm ra tư thế báo săn chụp mồi.
Hắn hít một hơi thật sâu, linh lực trong ba hệ thống tiểu chu thiên tuần hoàn bên trong thể nội bắt đầu gào thét lao nhanh, một cái chớp mắt tiếp theo, hắn chợt bắn về phía trước, đá vụn dưới chân văng tung tóe.