Chương 135: Lục Diệp VS La Kích!!!
Chương 135: Lục Diệp VS La Kích!!!
"Bạch Chước!" La Kích hét lớn.
Trước đó Lục Diệp đã nếm qua một lần thua thiệt, đến bây giờ con mắt vẫn còn đau xót, cho nên khi nghe La Kích hô lớn như vậy, hắn lập tức híp mắt, đồng thời nâng tay trái lên ngăn cản.
Song lần này lại không có ánh sáng mạnh bộc phát, thứ bắn tới là một đạo Băng Lăng tràn ngập hàn ý, đồng thời tiếng cười đùa của La Kích truyền đến: "Ngươi bị lừa rồi!"
“Chó chết!” Lục Diệp giận dữ, cuối cùng hắn cũng hiểu được vì sao trước mỗi lần gia hỏa này phóng thích thuật pháp, gã đều phải rống lớn rồi, hóa ra là vì chôn xuống phục bút (gieo mầm mống trước nhằm mục đích gì đó) chờ đến giờ phút này, quả thật cực kỳ âm hiểm.
Hắn nhấc đao chém ra, Băng Lăng vỡ vụn, nhưng ngay sau đó, lại có từng thanh Băng Lăng đánh tới, tiếng xé gió nghẹn ngào không thôi.
Đối phương phóng thích thuật pháp liên tiếp, tựa như không muốn ngừng lại, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thậm chí Lục Diệp cũng không nhịn được sẽ hoài nghi có phải gia hỏa này đã vụng trộm thúc giục một tẫm linh phù hệ Băng hay không.
Âm thanh “Đinh đinh đương đương” vang lên, trường đao trong tay Lục Diệp múa may, đánh nát từng thanh Băng Lăng, nếu không kịp chém vỡ, cũng chỉ có thể dùng Ngự Thủ ngăn cản. Một đường hắn gian khổ xông lên, bởi vì lượng lớn vụn băng sinh ra khiến trong khe núi bắt đầu trở nên rét lạnh.
Trọn vẹn mười mấy hơi thở, Lục Diệp mới tiến được ba bước! Từng thanh Băng Lăng bay lượn đến mang theo lực xung kích to lớn, ngăn cản bước tiến của hắn.
Cái đầu nhỏ của Y Y bỗng nhiên ló ra từ vách đá sau lưng La Kích, nhưng còn không chờ nàng có hành động, dường như sau lưng gã có mọc ra con mắt, La Kích đột nhiên quay đầu nhìn lại, đồng thời đưa tay điểm một cái, một đạo Kim Hồ trảm chém tới Y Y.
Y Y kêu lên sợ hãi, tranh thủ thời gian rúc đầu về.
"Rống!" Hổ Phách gào thét một tiếng, nó cho rằng Y Y vừa chịu tổn thương.
Một tiếng hổ gầm này rõ ràng có chút không giống bình thường, khi một tiếng này vang lên, Lục Diệp cảm thấy đầu mình bị người cầm chùy nhỏ đập một cái, mà thân hình La Kích đối diện càng lảo đảo một bước, kinh ngạc nói thầm một tiếng: "Dị thú?"
Lúc trước gã từng gặp được Hổ Phách, nhưng không quá để trong lòng, tới giờ khắc này mới biết, dường như con hổ trắng thần tuấn này cũng có chút năng lực đặc biệt.
Nhưng giờ phút này, không cho phép gã suy nghĩ nhiều, bởi vì ngay lúc gã bị tiếng rống của Hổ Phách quấy nhiễu, Lục Diệp đã thừa cơ lướt đến.
La Kích rống to: "Bạch Chước!"
Lục Diệp đã mắc mưu một lần sao có thể tiếp tục trúng kế? Hắn chỉ hơi híp mắt lại, tỏ ra không quan tâm vẫn giết tới.
Răng rắc răng rắc. . .
Bỗng nhiên đám vụn băng bốn phía bay qua vây kín Lục Diệp, sau đó nhanh chóng ngưng kết, nhìn tư thế kia dường như muốn đông lạnh hắn ở bên trong.
Trong lúc nguy cấp, Lục Diệp buộc lòng phải lui lại mới đứng vững được thân hình, giữa hắn và La Kích đã có thêm một khối băng to, nếu không phải hắn chạy nhanh thì chắc chắn một điều rằng, khối băng này có thể phủ kín hắn.
Và một khi xuất hiện loại tình huống này, lấy thủ đoạn của La Kích, gần như Lục Diệp chết chắc rồi.
"Hô. . ." Mắt thấy Lục Diệp bị khối băng ngăn lại, La Kích khẽ thở dài một hơi.
Tình trạng kịch liệt của trận chiến này đã vượt quá dự liệu của gã.
Vốn dĩ lúc Cửu Tinh tông bên kia mời gã tới xuất thủ đối phó Lục Diệp, gã cảm thấy đây chỉ là chuyện thuận tay mà làm, coi như đối phương có xuất thân từ thế lực đứng đầu thì thực lực vẫn bày ra ở kia, một tu sĩ Linh Khê tam tầng tu hành công pháp phổ thông, gã còn không quá để ở trong mắt.
Nhưng tới lúc thật sự giao thủ gã mới phát hiện ra, tu sĩ cảnh giới tam tầng này có chút không giống những đối thủ tam tầng trước kia gã từng gặp phải.
Lấy thực lực trước mắt của La Kích, muốn giết những tu sĩ cảnh giới tam tầng bình thường kia, nhiều nhất chỉ là chuyện hai ba đạo thuật pháp, nhưng khi giao thủ cùng Lục Diệp, không biết gã đã thi triển bao nhiêu thuật pháp rồi.
Càng khiến gã kinh ngạc chính là, tên Quá Sơn Hổ này lại có thể dùng linh văn tác chiến!
Phải biết rằng, nghiên cứu linh văn càng khó hơn nghiên cứu thuật pháp gấp mấy lần, bởi vì xây dựng linh văn là một việc rất tỉ mỉ, hơi chút sai lầm sẽ thất bại, chứ đừng nói tới chuyện thúc giục linh văn chiến đấu.
Bình thường chỉ có linh văn sư tương đối cao cấp mới có vốn liếng như vậy.
Nhưng Lục Diệp mới bao nhiêu tuổi?
Thông qua quan sát, gã xác định Lục Diệp có nắm giữ một đạo linh văn phòng ngự, linh văn kia có thể ngăn trở công kích Băng Trùy Thuật của gã, hơn nữa còn là tùy tâm mà phát...
Phát hiện này không khỏi khiến La Kích thu hồi khinh thường trong lòng, những lời các sư huynh kia nói trước khi gã ra khỏi cửa quả nhiên không sai, ra ngoài không thể khinh thường bất cứ một địch nhân nào. Có lẽ người khác mở ra ít linh khiếu hơn gã, có lẽ thủ đoạn của người khác không phong phú bằng gã, nhưng chỉ tính riêng linh văn chi thuật kia thôi cũng không phải người bình thường có thể có được.
Nhưng La Kích không vì vậy mà lùi bước, ngược lại chiến ý dâng cao. Những ngày tháng lịch lãm ở bên ngoài này, tất cả đám người gặp phải đều không thể nhấc lên chiến ý của gã, khó khăn lắm mới gặp được một đối thủ ngang tài ngang sức như vậy, làm sao có thể bỏ qua?
Ngay khi tâm tư gã chuyển động, bỗng nhiên phía trước lóe lên một mảnh ánh đao sáng như tuyết. Nương theo một tiếng răng rắc vang lên, khối băng lớn như vậy lại bị phá vỡ từ bên trong, trong lỗ hổng có một bóng dáng nhanh như gió đánh tới.
“Băng Lao Thuật lại bị phá như vậy?” Vẻ mặt La Kích đầy kinh ngạc.
Phải biết rằng, đó không phải là khối băng bình thường, mà là một đạo thuật pháp, là thuật pháp gã dùng Băng Lăng Thuật làm cơ sở cấu thành, tuy không thể vây Lục Diệp ở trong đó, nhưng cũng không thể bị phá vỡ dễ dàng như vậy.
Điều này khiến gã ý thức được một vấn đề, trường đao linh khí trong tay Lục Diệp không tầm thường, gã tuyệt đối không chịu nổi một đao như vậy!
Linh lực bắt đầu khởi động, thuật pháp lại nổi lên, từng đạo đánh về phía Lục Diệp.
Lục Diệp nhanh chóng xông tới. Lúc này đây hắn không dùng đao chém những thuật pháp kia, cũng không né tránh, mà cứng rắn liều lĩnh xông tới, tất cả thuật pháp đánh tới đều bị hắn dùng Ngự Thủ linh văn ngăn cản.