Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 136 - Chương 136: Ngang Tài Ngang Sức!!!

Chương 136: Ngang Tài Ngang Sức!!! Chương 136: Ngang Tài Ngang Sức!!!

Hào quang không ngừng nở rộ trong hành lang hắc ám, khoảng cách hai bên nhanh chóng xích lại gần nhau.

Mí mắt La Kích giật giật, thầm mắng Lục Diệp đúng là loại mãng phu không não.

Nhưng không thể phủ nhận, cách ứng đối của mãng phu này làm cho gã có chút hoảng hốt tâm thần.

Trong lúc binh tu đối kháng cùng pháp tu, thì khoảng cách được kéo dài chính là thiên hạ của pháp tu, nhưng một khi bị tới gần người, pháp tu thường không có kết cục gì tốt.

Chỉ trong thời gian ba hơi thở, Lục Diệp đã giết đến cách La Kích hai trượng, trường đao trong tay lóe lên, theo thân hình đến gần, bổ ra một đao.

La Kích vội vàng lui về phía sau, nhưng đúng lúc này, Y Y lại xuất hiện ở phía sau gã, thân hình nhanh chóng ngưng thật, giơ tay lên một chưởng vỗ vào bả vai gã.

La Kích sợ tới mức hồn phi phách tán, thế nhưng rất nhanh gã đã phát hiện ra một chưởng này không có lực sát thương quá lớn. Nó bị linh lực hộ thể của gã dễ dàng ngăn cản.

Bỗng nhiên sau lưng gã linh quang đại phóng, linh quang kia sắc bén đến tột cùng, dường như từng cây gai nhọn mọc thẳng trên lưng. Y Y lại đánh tới một chưởng nữa, lập tức kêu đau một tiếng, hoảng hốt lắc mình lui ra.

Chẳng qua dù nàng bị ngăn cản như vậy nhưng La Kích cũng không thể tránh được công kích chính diện của Lục Diệp!

Nếu như là công kích của tu sĩ tam tầng khác, La Kích còn có lòng tin ngăn cản bằng vào linh lực hộ thể của bản thân, nhưng gã đã từng chứng kiến cách Lục Diệp phá Băng Lao Thuật hung tàn ra sao, bây giờ đâu dám chủ quan?

"Vụ Thuẫn!" Gã quát khẽ, linh lực bắt đầu khởi động, quanh thân lập tức bị một tầng sương mù linh lực bao vây.

Lục Diệp bổ xuống một đao, một đao có gia trì Phong Duệ kia cũng không thể phá vỡ phòng hộ của Vụ Thuẫn. Hắn có cảm giác mình vừa bổ vào một cục cao su, trường đao chém vào lại bị kẹt ở bên trong.

La Kích vừa lui về phía sau, vừa giơ tay chỉ về phía Lục Diệp, cắn răng nói: "Kim Hồ!”

Lần này đến lượt Lục Diệp không thể tránh được, trảm kích hình bán nguyệt màu vàng nọ đã khảm ngay vào giữa lồng ngực Lục Diệp, nhưng trước đó hắn cũng kịp thúc giục một mặt Ngự Thủ linh văn bảo vệ trước người.

Lục Diệp lại xuất đao, hung hăng bổ xuống

“Băng Lăng!”

“Phong Đao!”

“Lôi Thích!”

Trong đường rẽ, La Kích đang không ngừng trốn tránh chợt giận dữ quát lên, nương theo từng tiếng hò hét của gã, thuật pháp có chúc hành khác biệt không ngừng kích phát, đánh vào ngực Lục Diệp vang lên tiếng ầm ầm.

Thoạt nhìn La Kích đang tấn công với khí thế mười phần, nhưng gã lại từng bước lui về phía sau, chỉ vì Lục Diệp cũng nhanh chóng bổ ra từng đao liên tục áp bách đến, Vụ Thuẫn bọc ngoài thân thể gã bắt đầu có dấu hiệu tán loạn.

"Ta cũng không tin ngươi có thể luôn bảo trì linh văn như vậy!" La Kích vừa giao phong với Lục Diệp, vừa gầm lên giận dữ.

Mặc dù gã khiếp sợ Lục Diệp có thể dùng linh văn tác chiến, nhưng thúc giục linh văn sẽ tiêu hao rất lớn, chỉ cần linh lực của hắn hao hết, hiển nhiên người đạt được thắng lợi chính là gã!

Chẳng qua mãng phu đối diện kia giống như một người câm, hắn không nói một lời, chỉ xuất đao càng thêm tàn nhẫn.

Một lát sau, khóe mắt La Kích co giật, gã cảm nhận được thế cục không ổn.

Lục Diệp có tiêu hao khi thúc giục linh văn, nhưng gã thúc giục thuật pháp đồng dạng cũng có tiêu hao. Đúng là linh lực dự trữ của gã nhiều hơn Lục Diệp, nhưng gã thúc giục pháp thuật nhiều hơn, đó là chưa kể tới chuyện vì phòng bị Y Y, cho nên gã luôn phải duy trì Vụ Thuẫn Thuật, tiêu hao càng lớn.

Nếu cứ tiếp tục tấn công như vậy, không dám chắc ai sẽ là người không kiên trì được trước.

Tâm tư chuyển động, La Kích giận dữ gầm lên một tiếng: "Bạch Chước!”

Lúc này gã giơ tay lên, đầu ngón tay có thêm một đạo linh phù, linh lực được rót vào trong đó...

Lục Diệp cảm giác mình sắp không kiên trì được nữa, thời gian giao thủ giữa hắn và La Kích không dài, nhiều nhất chỉ tầm nửa chén trà, nhưng trong thời gian ngắn như vậy, linh lực toàn thân hắn có mười đã hao hết tám...

Đây là cuộc chiến cường độ lớn nhất mà hắn gặp phải từ trước đến giờ, và đối thủ chỉ là một tu sĩ cảnh giới nhị tầng thôi.

Cho nên lúc La Kích hô lên Bạch Chước, hắn đã biết trong đó có lừa gạt, thân hình mạnh mẽ nhảy về phía sau, đồng thời vươn tay sờ túi trữ vật bên hông, đầu ngón tay nắm lấy một tấm linh phù.

Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều sửng sốt, khi linh lực bắt đầu khởi động, hai tấm linh phù đồng thời nở rộ hào quang.

Thủy thương chợt hiện ra, ba đạo Thủy thương hình tam giác bắn về phía Lục Diệp, Hỏa xà bắt đầu khởi động, lắc lư thân thể thiêu đốt La Kích.

"Ầm" - một tiếng nổ lớn vang lên, đường rẽ kịch liệt chấn động, đá vụn rơi ào ào.

Nước và lửa va chạm, trong nháy mắt khiến đường rẽ sinh ra lượng lớn khí nóng nhiệt độ cao, linh quang trên người Lục Diệp và La Kích chớp động, cả hai đều bị lực trùng kích cường đại kia đánh bay ra ngoài.

Người nào cũng thầm mắng một tiếng tên điên rồi mặt mày xám xịt đứng dậy.

Chờ tới lúc Lục Diệp cầm đao đuổi theo, La Kích đã chạy ra khỏi đường rẽ, gã quay đầu đánh ra một đạo linh phù với Lục Diệp.

Lục Diệp rụt đầu lại, linh phù kia nổ tung ra ánh vàng đầy trời, đánh cho mặt đất bốn phía trở nên gồ ghề.

Khi hắn nhìn lại, La Kích nọ đã chạy xa. Lục Diệp phóng bước đuổi giết, Hổ Phách cũng từ phía sau đuổi theo, hắn xoay người lên lưng hổ, tốc độ tăng đột ngột.

La Kích đang chạy trốn quay đầu nhìn lại, lập tức giận đến cái mũi cũng lệch. Mắt thấy mình trốn không thoát, gã dứt khoát không chạy nữa mà xoay người đối mặt với Lục Diệp, hai tay, mỗi bên nắm một tấm linh phù. Tiếp đó, gã vỗ một tấm trong đó lên người mình, cả người lập tức bị một tầng kim quang ngưng thực bao phủ.

Đây là một tấm Kim Thân phù, phẩm chất cũng không tệ lắm.

Linh phù vừa gia trì xong, La Kích cũng lấy một tấm linh phù khác đánh tới Lục Diệp.

Lục Diệp nhảy xuống khỏi lưng hổ, một đao bổ về phía công kích kia, đồng thời dặn dò Hổ Phách: "Tránh xa một chút.”

Lực trùng kích cực lớn làm cho hắn ngã xuống đất, cả người đau nhức, khi mới đứng lên hắn đã nhìn thấy La Kích đứng tại chỗ, vẻ mặt khiêu khích ngoắc tay với hắn: "Đến đây!”

Lục Diệp không nói một lời, lấy ra một tấm Kim Thân phù từ trong túi trữ vật vỗ lên người mình...

La Kích không nhịn được khẽ thở dài, dường như tài lực của đối phương... cũng không kém gã.
Bình Luận (0)
Comment