Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 146 - Chương 146: Thanh Toán Xong!!!

Chương 146: Thanh Toán Xong!!! Chương 146: Thanh Toán Xong!!!

Lục Diệp lập tức nghĩ đến một khả năng.

Sau khi suy nghĩ một lát, hắn trả lời Sở Thiên một câu: "Thanh toán xong!”

Tiếp theo quyết đoán chặt đứt liên lạc...

Mặc dù xác suất lớn là hắn đã bị người ta lợi dụng, nhưng Lục Diệp cũng không oán trời trách đất.

Suy cho cùng, hắn cũng là người khơi mào tranh chấp trong Liệt Thiên Hạp, hắn đã giết nhóm người thiếu chủ Cửu Tinh tông, sau đó dẫn phát chiến đấu giữa hai đại tông môn.

Nếu như không có Huyền môn xen ngang một tay, dùng nội tình của Cửu Tinh tông, chưa chắc Lục Diệp đã có thể ngăn cản được, ít nhất hắn sẽ đối mặt với rất nhiều tu sĩ đuổi giết, và trong đó không thiếu tu sĩ cảnh giới ngũ tầng.

Huyền môn can thiệp làm cho Lục Diệp tránh được tình huống một mình đối kháng cả tông môn, song lúc tuyên chiến, hắn cũng cứu được không ít đệ tử Huyền môn, mà một mực không lấy tất cả chiến lợi phẩm, chỉ tìm những đệ tử Huyền môn được cứu đổi lấy một ít linh đan và linh thạch có thể sử dụng được thôi.

Toàn bộ quá trình có thể xem như Lục Diệp và đệ tử Huyền môn giúp đỡ lẫn nhau.

Cho nên dù tới cuối cùng Huyền môn lợi dụng hắn, Lục Diệp cũng sẽ không oán giận người khác.

Đây vốn là mầm họa do chính hắn gây ra.

Chẳng qua, mối quan hệ giữa hắn và Huyền môn sẽ dừng lại ở đây.

Chung quy lại, Huyền môn giúp hắn, hắn cũng giúp không ít đệ tử Huyền môn, tới cuối cùng hắn còn lấy được một bộ công pháp Địa cấp từ tông môn này, giải quyết vấn đề cấp bách, nên hiện giờ bị lợi dụng một chút, cũng coi như hai bên không thiếu nợ lẫn nhau, về sau việc ai nấy làm.

Trong trận doanh Huyền môn, Sở Thiên lộ vẻ mặt nhăn nhó, than thở.

"Hắn trả lời như thế nào?" Giọng nói của Vương Ương truyền vào tai.

Sở Thiên thành thật nói: "Thanh toán xong....Sau đó, hắn xóa dấu ấn của đệ.”

Điều này khiến Sở Thiên không khỏi có chút mất mát, dù sao cũng là một đệ tử xuất thân thế lực đứng đầu, lúc bình thường nào có cơ hội tiếp xúc?

Khóe miệng Vương Ương nhếch lên: "Là người hiểu biết, có chút thú vị. ”

Bên ngoài Liệt Thiên Hạp là vùng bình nguyên rộng lớn, địa thế bằng phẳng nhưng địa hình như vậy lại tràn ngập ác ý đối với tình cảnh trước mắt của Lục Diệp, bởi vì hắn hoàn toàn không có chỗ nào để ẩn núp.

Hắn lấy Thập Phân đồ ra tra xét, qua phiến bình nguyên này sẽ có một ngọn núi, bên kia núi lại có một con sông lớn, sau khi qua sông đi mấy chục dặm sẽ thấy một phường thị.

Vào núi! Lục Diệp quyết định nhanh chóng, hắn không biết rốt cuộc cảnh giới Linh Khê thất tầng sẽ có thủ đoạn như thế nào, nhưng với tình cảnh trước mắt, chỉ có vào núi mới có đường sống.

Song ngọn núi kia lại khá xanơi này, dù lấy tốc độ của Hổ Phách cũng cần một canh giờ mới đến được.

Lục Diệp thầm cầu nguyện, Đổng Thúc Dạ kia đừng đến quá nhanh mới tốt.

Ý niệm này mới nổi lên, trong lòng hắn chợt sinh ra một loại cảm giác sau lưng có gai nhọn. Lục Diệp quay đầu nhìn lại, lập tức hoảng hốt, chỉ vì có một điểm ánh sáng đang cấp tốc lướt tới từ phương hướng Liệt Thiên Hạp. Gần như hắn không cần nghĩ cũng biết điểm sáng kia chính là Đổng Thúc Dạ đang đuổi giết tới đây, dù khoảng cách hai bên còn rất xa, nhưng đối phương liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lục Diệp cưỡi Hổ Phách, ánh mắt như chim ưng đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Và thứ làm Lục Diệp sinh ra loại cảm giác gai đâm lưng này chính là sát khí của đối phương.

"Hắn có thể bay ư?" Trong lòng Lục Diệp khẽ run rẩy một cái.

Hắn cứ cho rằng mình dựa vào Hổ Phách, sẽ có xác suất rất lớn tránh thoát được người này đuổi giết, dù sao tốc độ chạy của nó vẫn rất nhanh, nhất là Hổ Phách sẽ toàn lực ứng phó với tình huống khẩn cấp trước mắt.

Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới, gia hỏa Đổng Thúc Dạ này lại biết bay!

Thế cục vô cùng không ổn, khi một người chạy trên mặt đất, còn một người lại bay trên trời, rõ ràng là Hổ Phách sẽ trốn không thoát.

Thế nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên bóng dáng Đổng Thúc Dạ rơi xuống mặt đất, Lục Diệp còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, thì đối phương lại phóng lên trời, bay vút tới đây.

Một lát sau, Lục Diệp đã thấy được rõ ràng, không phải đối phương biết bay, chỉ là lướt đi thôi, nhưng mỗi một lần gã lướt đi đều có thể lướt qua khoảng cách hơn trăm trượng, nhanh hơn tốc độ của Hổ Phách rất nhiều.

Tình huống không tệ như tưởng tượng, nhưng tuyệt đối cũng không lạc quan.

Khoảng cách giữa hai bên đang không ngừng xích lại gần, chiếu theo thế cục này, không tới một nén nhang nữa, Đổng Thúc Dạ có thể đuổi kịp hắn.

Quả nhiên cảnh giới Linh Khê thất tầng không phải tầm thường, người ta chạy tới đuổi giết hắn, cũng có lực lượng nhất định.

Phải nghĩ biện pháp mới được, Lục Diệp hơi trầm ngâm, sau đó hắn lấy ra một tấm linh phù từ trong túi trữ vật.

Hiện giờ, hắn chỉ còn lại chín tấm linh phù trong tay, ở ba ngày đại chiến với La Kích, hắn đã vận dụng quá nhiều linh phù, tất cả chín tấm còn lại đều có tính chất phòng ngự và phụ trợ.

Lục Diệp lấy ra tấm linh phù tên là Phong Hành, chính là linh phù phụ trợ có thể tăng lên tốc độ, trước kia Lục Diệp không có cơ hội dùng, vừa vặn lúc này đúng dịp.

Hắn thúc giục linh lực, rồi vỗ linh phù lên người Hổ Phách, trong tích tắc đã có một tầng linh quang quẩn quanh người nó, rất nhanh lại hội tụ tới bốn chân, lực lượng nhẹ nhàng bao vây khu vực ấy.

Hổ Phách được linh quang tương trợ khiến tốc độ của nó đột nhiên tăng lên.

Mặc dù vẫn không thể thoát khỏi Đổng Thúc Dạ đuổi giết, nhưng ít ra có thể kéo dài thêm chút thời gian.

Hai bên người đuổi người chạy, không ngừng tiến tới gần ngọn núi lớn kia, sát khí trong mắt Đổng Thúc Dạ gần như đã ngưng tụ thành thực chất, phun trào như lửa.

Gã vốn cho rằng tự mình ra tay thì sẽ dễ dàng giết chết Quá Sơn Hổ này, ai ngờ gã lại đánh giá thấp tốc độ của con hổ lớn trắng như tuyết kia. Trước mắt đối phương lại vận dụng linh phù tương trợ, càng khó đuổi giết hơn.

Nhưng điều này cũng không thể ngăn cản quyết tâm giết Lục Diệp của Đổng Thúc Dạ. Thiếu tông chủ bị giết trong khu vực nằm dưới sự quản lý của gã, việc này đã được báo cáo lên, những lão gia hỏa trong tông tức giận lôi đình, nhất là tông chủ, người còn rõ ràng lên tiếng, nhi tử bất tài của lão không thể chết vô ích, kẻ giết người nhất định phải đền mạng!
Bình Luận (0)
Comment