Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 147 - Chương 147: Ta Hận Pháp Tu!!!

Chương 147: Ta Hận Pháp Tu!!! Chương 147: Ta Hận Pháp Tu!!!

Nếu không phải tu sĩ Vân Hà cảnh không thể tiến vào Linh Khê chiến trường, thậm chí Đổng Thúc Dạ còn hoài nghi tông chủ sẽ tự mình giết vào.

Bởi vì tên ngu xuẩn kia bị giết khiến cho Đổng Thúc Dạ ăn một trận răn dạy, lúc trước bọn họ bị Huyền môn tuyên chiến rồi đánh bại càng khiến tình cảnh của gã ở trong tông trở nên bất ổn, nếu có thể báo thù tuyết hận vì thiếu tông chủ, có lẽ gã vẫn bảo trì được địa vị trước mắt, nhưng nếu như không thể thì sau này gã nhất định sẽ nửa bước khó đi ở trong Cửu Tinh tông.

Cho nên bất kể như thế nào, kẻ giết người kia đều phải chết!

Đối phương vận dụng linh phù thì như thế nào? Vẫn không thể thoát khỏi gã truy đuổi, khoảng cách không ngừng xích lại gần, một khi đến vị trí thích hợp, một đạo thuật pháp của gã cũng đủ để lấy mạng Quá Sơn Hổ kia!

Một nén nhang sau, khoảng cách giữa hai bên chỉ còn lại hơn một ngàn trượng, uy năng của linh phù Phong Hành hao hết, Lục Diệp lại lấy ra thêm một tấm chụp lên người Hổ Phách.

Đâylà một tấm linh phù Phong Hành cuối cùng, chưởng giáo chỉ chuẩn bị cho hắn hai tấm loại này, nếu dùng nốt cái cuối cùng sẽ không còn nữa.

Lại thêm một nén nhang trôi qua, rõ ràng có thể thấy được núi lớn ở phía trước, chỉ cần có thêm thời gian khoảng một chén trà là Hổ Phách có thể mang theo Lục Diệp vào núi, đến lúc đó muốn trốn tránh ẩn nấp sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Song Đổng Thúc Dạ đã đuổi giết đến trong vòng ba trăm trượng, khoảng cách này rất nguy hiểm, Lục Diệp có cảm giác tim đập thình thịch, một loại áp bách khiến người hít thở không thông khó nói thành lời xuất hiện, làm cho hô hấp của hắn cũng có chút khó khăn.

Hai trăm trượng, một trăm trượng…

Lục Diệp cảm nhận được phía sau có linh lực ba động mãnh liệt, hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Đổng Thúc Dạ vừa lướt qua giữa không trung chỉ một tay về phía hắn, trước mặt gã có một cái mâm tròn linh lực màu đỏ rực đang từ từ chuyển động.

"Huyền môn đã dốc toàn lực tấn công trụ sở của Cửu Tinh tông, ngươi còn có tâm tư đuổi theo ta?" Lục Diệp vội vàng hô to.

Huyền môn bên kia lợi dụng hắn, đương nhiên hắn cũng không cần phải che dấu tin tức thay bọn họ. Đứng trước nguy cơ sinh tử, đương nhiên có thể kéo dài được bao lâu thì kéo dài bấy lâu.

Rõ ràng khi Đổng Thúc Dạ nghe được lời này, gã đã giật mình một cái, sau đó bản năng nói cho gã biết Lục Diệp không hề nói dối. Tâm thần gã hơi loạn, mâm tròn linh lực trong tay cũng có chút bất ổn, tiếp theo gã lập tức hét lớn một tiếng: "Yêu ngôn hoặc chúng, loạn tâm thần ta, nhanh nhận lấy cái chết!”

Linh quang bắn ra, từng đoàn hỏa cầu to bằng nắm tay như mưa sao băng bao trùm đến chỗ Lục Diệp, chỗ này ít nhất cũng có hơn mười cái hỏa cầu, liên miên không dứt.

Mí mắt Lục Diệp nhảy lên, mặc dù hắn biết cảnh giới Linh Khê thất tầng không dễ chọc, nhưng cũng không ngờ được người ta lại mạnh đến trình độ này!

Hơn nữa nhìn dấu hiệu Đổng Thúc Dạ ra tay, rõ ràng là một pháp tu!

La Thích cũng là pháp tu.

"Ta hận pháp tu!" Lục Diệp âm thầm cắn răng, xê dịch thân dưới trên lưng hổ, bám chặt trên người nó, tay ấn chuôi đao, ngưng thần chờ đợi.

Từng đạo hỏa cầu rơi xuống, Hổ Phách né trái né phải, tránh đi công kích, hỏa cầu kia có công kích cực cao, rơi trên mặt đất sẽ đập ra một cái hố, hỏa diễm văng khắp nơi, thiêu đốt hừng hực.

Ăn một đạo thuật pháp như vậy, không chết cũng phải lột da.

Trên lưng hổ, Lục Diệp liên tiếp xuất đao, đồng thời Ngự Thủ linh văn cũng không ngừng lóe ra.

Những hỏa cầu mà Hổ Phách không thể tránh thoát đều bị hắn chém ra hoặc là ngăn cản, hỏa diễm bắn ra thiêu đốt cả người hắn đau đớn, Hổ Phách cũng không ngừng nức nở, trên người tỏa ra mùi thịt nướng.

Hỏa cầu rơi xuống, ngoại trừ có chút bỏng thì Lục Diệp và Hổ Phách cũng không có gì đáng ngại, nhưng tay cầm đao của Lục Diệp đang run rẩy kịch liệt.

Thuật pháp của tu sĩ cảnh giới Linh Khê thất tầng không dễ chém đứt như vậy.

Thuật pháp này của đối phương là công kích phạm vi lớn, muốn một lần đánh chết Lục Diệp, cho nên rõ ràng là lực sát thương bị phân tán, nhưng mỗi một hỏa cầu như vậy, hắn cũng phải toàn lực ứng phó mới có thể ngăn cản được.

Hơn nữa đạo thuật pháp vừa rồi là Đổng Thúc vội vàng thi pháp, nếu gã toàn lực ứng phó, sẽ đến tình trạng nào?

Sợ là lần này hắn dữ nhiều lành ít rồi!

Không nói đến quá trình tự dày vò của Lục Diệp, lúc này Đổng Thúc Dạ đang cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn khi một đạo thuật pháp của mình lại không thể giết chết hắn.

Lúc này gã mới hiểu những gì La Kích nói không sai. Tên đệ tử không biết xuất thân từ đại tông môn đứng đầu nào này lại có thể dùng linh văn tác chiến. Gã đã tận mắt nhìn thấy một mặt linh văn như tấm thuẫn không ngừng lóe sáng trên người đối phương, chính nó đãngăn cản mấy hỏa cầu vừa nãy.

Trách không được người như La Kích cũng thất bại tan tác trở về.

Hôm qua khi đối phương trở về, gã tìm hiểu chiến báo, mới biết La Kích thua rồi, còn tưởng rằng La Kích không có tận lực, hiện giờ mới biết mình oan uổng cho người ta.

Thế nhưng nói cho cùng, gã cũng không phải là La Kích. Tuy đối phương xuất thân tốt hơn gã, còn tu hành công pháp Thiên cấp, nhưng tu vi vẫn chưa cao.

Còn gã đường đường là tu sĩ thất tầng, đương nhiên thủ đoạn không chỉ dừng lại ở đó.

Linh lực trong người Đổng Thúc Dạ bắt đầu khởi động, trước mặt xuất hiện một đoàn hỏa cầu to bằng cái chậu rửa mặt, gần như vừa xuất hiện đã đánh về phía Lục Diệp, tốc độ cực nhanh!

"Lần này ta xem ngươi ngăn cản như thế nào!"

Mắt thấy hỏa cầu kia đánh xuống, da đầu Lục Diệp tê dại.

Tuy số lượng hỏa cầu vừa rồi rất nhiều, nhưng chỉ lớn bằng nắm tay thôi, hắn vẫn có thể miễn cưỡng ngăn cản được một chút, nhưng hỏa cầu to bằng chậu này thì làm sao mà ngăn được?

"Hổ Phách!" Lục Diệp gầm nhẹ.

Tốc độ của Hổ Phách lại tăng thêm một phần, nó mạnh mẽ chạy đi một đoạn.

Hỏa cầu khổng lồ từ trên không trung rơi xuống, gần như dán sát qua mông Hổ Phách, Lục Diệp bị khí tức nóng rực kia làm bỏng da mặt tới phát đau, dù có linh lực hộ thể cũng vô ích, thậm chí hắn còn ngửi được mùi tóc bị nướng cháy...

Trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn, thứ này nhìn như lớn nhưng tốc độ lại chậm hơn hỏa cầu nhỏ hồi nãy một chút, nếu không chắc chắn Hổ Phách không tránh được.

Song một khắc sau hắn lập tức thay đổi sắc mặt, chỉ vì hỏa cầu khổng lồ kia cũng không rơi xuống mặt đất, mà đột nhiên xoay chuyển phương hướng, trực tiếp đuổi theo bọn họ.

Thứ này biết chuyển hướng!
Bình Luận (0)
Comment