Chương 150: Không Còn Cơ Hội Rồi!!!
Chương 150: Không Còn Cơ Hội Rồi!!!
Thế nhưng một người như Lan Tử Y thì có giá trị gì để La Kích kia phải trả cái giá lớn như thế?
Trước đó Tào Dã còn cho rằng La Kích ham mê sắc đẹp của Lan Tử Y, nhưng hiện tại xem ra rõ ràng không phải như vậy, nhân vật như La Kích đâu thể bị sắc đẹp dụ dỗ?
"Chờ chút!" Tào Dã gầm thét, thân hình lướt nhanh đi, xông vào đại điện, đã thấy La Kích mang theo Tử Y, cả hai đều đưa tay dán lên Thiên Cơ trụ rồi. Thiên Cơ trụ phun toả hào quang, dần dần bao phủ bóng dáng của bọn họ.
"Các ngươi không thể đi như thế được!" Tào Dã đưa tay muốn ngăn cản.
La Kích hất hất cằm với gã: "Ta khuyên các ngươi nên tranh thủ thời gian rút lui khỏi chỗ này này, nếu không chắc chắn đại nạn lâm đầu."
"Cái gì?" Tào Dã kinh ngạc.
Ầm. . .
Một đợt đất rung núi chuyển bỗng nhiên ập tới, Tào Dã đứng không vững, hoảng hốt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài đại trận hộ tông, có một bóng dáng yểu điệu lơ lửng trên không trung. Là tiện tỳ Huyền Môn kia.
Giờ này khắc này, chín con Cự long linh lực năm màu đang chuyển động quấy vào nhau trước người tiện tỳ này, thân hình chúng xoay tròn, hóa thành từng đạo công kích cuồng bạo, tựa như một cái mũi khoan đang trùng kích vào đại trận hộ tông của Cửu Tinh tông.
"Đây là. . . Cái gì?" Dù lấy kiến thức của Tào Dã cũng không nhận ra đây rốt cuộc là thuật pháp gì, nhưng hắn có thể khẳng định, lấy tu vi của tiện tỳ kia hoàn toàn không thể thi triển ra thuật pháp như vậy, loại uy thế công kích này đã không kém tu sĩ Vân Hà cảnh rồi.
Nói vậy, đây là uy lực của linh phù! Là linh phù từ vòng hạch tâm đưa đến.
Muốn có được một tấm linh phù dạng này, chắc chắn sẽ tốn hao không ít công huân.
Đây là lấy được từ chỗ nào? Vương Ương sao? Thế nhưng Vương Ương chưa từng đi tới vòng hạch tâm, sao có thể lấy được linh phù dạng này?
Đã không còn thời gian cho Tào Dã suy nghĩ nữa, bởi vì dưới lực lượng chín con Cự long không ngừng trùng kích vào kia, đại trận phòng hộ của Cửu Tinh tông đã bắt đầu lung lay sắp đổ, chỉ sợ không qua bao lâu, sẽ bị phá.
Đến lúc đó toàn bộ trụ sở Cửu Tinh tông nguy rồi.
Tào Dã cười một tiếng đắng chát, thân hình lảo đảo một cái.
Hồi nãy gã vẫn tự hỏi vì sao La Kích chạy nhanh như vậy, bây giờ thì biết rồi, hiển nhiên đối phương đã nhìn thấy dấu hiệu địch nhân phát động linh phù kia.
Bởi vì nếu để pháp tu sáu tầng thúc giục loại linh phù cấp bậc này, sẽ cần thời gian chuẩn bị rất lâu. Trong khi ấy, La Kích xuất thân từ Vô Nhai đảo, chắc chắn sẽ có kiến thức nhiều hơn gã, đương nhiên sẽ biết được kết quả khi thúc giục xong linh phù kia rồi.
Vậy là Cửu Tinh Tông đã bại, bại cực kỳ triệt để.
Đổng Thúc Dạ là người duy nhất có thể chống lại Vương Ương, nhưng lại chạy ra ngoài đuổi giết Quá Sơn Hổ kia, một khi đại trận trụ sở bị phá, không một ai có thể ngăn cản Vương Ương kia giết chóc.
Tào Dã mơ hồ nhận thấy được việc này lộ ra một loại khí tức âm mưu, nhưng đã không có thời gian để cho gã suy nghĩ nhiều. Gã lập tức thúc giục linh lực hô to một tiếng: "Mọi người, chuẩn bị rút lui! ”
Các đệ tử phân tán ở những nơi quan trọng hiệp trợ phòng thủ vốn đã sinh lòng hoảng sợ, nghe được Tào Dã hô như vậy, lập tức chạy về phía đại điện, nơi này có Thiên Cơ Trụ của Cửu Tinh Tông, mượn thứ này, bọn họ có thể trở về Cửu Châu, chỉ như vậy mới có thể tránh được một kiếp.
"Răng rắc..." Động tĩnh đại trận phòng hộ vỡ vụn truyền ra, một mảng lớn huỳnh quang từ bên ngoài trụ sở của Cửu Tinh Tông bay tứ tán, như đom đóm đầy trời, thân thể Tiểu Trúc đang lơ lửng, lập tức vô lực ngã xuống đất, Vương Ương đã sớm có chuẩn bị, một tay đỡ lấy nàng, ôm vào trong ngực, một tay kia rút trường kiếm bên hông ra, chỉ thẳng về phía trước: "Giết! ”
......
Trong rừng rậm, Lục Diệp đang chật vật chạy trốn, hai tay máu thịt mơ hồ, ngay cả ngực cũng là một mảnh khét lẹt.
Đổng Thúc Dạ có tu vi thất tầng hoàn toàn không phải nhân vật mà hắn có thể đối kháng được, nếu không có Ngự Thủ linh văn, hắn đã chết ngay khi đối phương thi triển đạo thuật pháp thứ nhất rồi.
Lục Diệp vốn cho rằng hắn chạy vào trong núi lớn này có thể gia tăng cơ hội bảo mệnh, nhưng trên thực tế cánh rừng rậm rạp này cũng không thể che lấp thân hình của hắn, còn Đổng Thúc Dạ như một con giòi bò trong xương, nhất quyết đuổi theo không rời. Gã thi triển từng đạo thuật pháp, khiến cho những cây đại thụ thô to mấy người mới ôm xuể, trực tiếp ngã xuống thành từng mảnh.
Lục Diệp và Hổ Phách đã bị phân tán. Ngay lúc bọn họ hứng chịu đợt công kích lần thứ hai của Đổng Thúc Dạ, hắn đã bị lực trùng kích cường đại kia hất từ trên lưng hổ xuống, vết thương khét lẹt trước ngực cũng xuất hiện từ đó.
Lục Diệp không biết thương thế của Hổ Phách như thế nào, nhưng chắc chắn là không nhẹ, bởi vì lúc Hổ Phách ngã xuống, mặt đất dưới thân rất nhanh bị máu tươi nhuộm đỏ.
Thậm chí Lục Diệp còn không có thời gian đi điều tra thương thế của Hổ Phách, hắn có cảm giác sợ là lần này hắn trốn không thoát rồi, cho nên quyết định nhanh chóng chia làm hai đường với Hổ Phách, rồi chạy trốn. Nếu bọn họ còn tiếp tục ở cùng một chỗ, cả Hổ Phách cũng sẽ chết.
Nếu như hắn đã bị định sẵn là khó thoát khỏi kiếp nạn này, ít nhất Hổ Phách còn có thể sống sót.
Cái loại cảm giác như gai đâm sau lưng càng ngày càng rõ ràng, cũng may Đổng Thúc Dạ không tiếp tục trượt trên trời như hồi nãy, bởi vì cây cối nơi này rất cao, tán cây cũng cực kỳ rậm rạp, nếu như gã tiếp tục bay lên trời, rất dễ mất dấu Lục Diệp.
Nhưng dù là như thế, thì với tốc độ tu vi thất tầng cảnh của gã, Lục Diệp cũng không dễ cắt đuôi được kẻ này.
Linh lực trong cơ thể Lục Diệp còn lại ba phần, nghĩa là hắn chỉ có thể thúc giục thêm một lần Ngự Thủ linh văn với cường độ miễn cưỡng ngăn trở được một đạo thuật pháp công kích của Đổng Thúc Dạ kia.
Không còn cơ hội rồi.
Lục Diệp nâng cánh tay phải máu tươi đầm đìa lên, cầm trường đao bên hông.
Dù cuộc sống này có chút ngắn ngủi, cũng không đủ đặc sắc, nhưng kể cả chết, hắn cũng phải đối mặt với địch nhân!
Bỗng nhiên bên tai truyền đến tiếng nước chảy, ầm ầm rung động, ban đầu Lục Diệp không quá để ý, đợi sau khi hắn hiểu rõ nguồn gốc của loại thanh âm này, lập tức chuyển hướng xông tới bên kia.