Chương 151: May Mắn Thay, Tất Cả Đã Kết Thúc!!!
Chương 151: May Mắn Thay, Tất Cả Đã Kết Thúc!!!
Đổng Thúc Dạ đuổi giết ở phía sau nhìn thấy bóng dáng Lục Diệp xa xa, đôi con ngươi phun ra lửa giận.
Đúng là gã không ngờ nổi, bản thân đã tự ra tay đuổi giết một tu sĩ tam tầng vậy mà vẫn mất thời gian dài như vậy không bắt được đối phương.
Chuyện này làm gã có chút khó có thể tiếp nhận được, cũng làm gã càng thêm kiên định với quyết tâm phải chém giết Lục Diệp.
Mắt thấy Lục Diệp chuyển hướng, lại nghe được tiếng ầm ầm kia, Đổng Thúc Dạ đã biết Lục Diệp đang có ý tưởng quỷ quái gì rồi.
"Tiểu tử ngươi chạy không thoát đâu. Hãy ngoan ngoãn chịu chết còn có thể miễn được nỗi khổ da thịt!" Đổng Thúc Dạ giận dữ quát một tiếng, bắt đầu khởi động linh lực quanh người, sau đó phóng lên trời.
Thân hình gã ở giữa không trung, liếc mắt một cái đã nhìn thấy một thác nước thật lớn đang trút xuống, trong ánh mặt trời chói chang chiếu rọi, hơi nước bắn tung tóe hình thành hào quang bảy màu, ngay bên trong hào quang kia, thân hình Lục Diệp vừa bay lên trời, nhảy xuống phía dưới thác nước.
"Chạy đâu!" Đổng Thúc Dạ hét lớn.
Trong lúc vội vàng, gã xuất ra một đạo Kim Hồ Trảm chém tới Lục Diệp. Kim Hồ Trảm do pháp tu thất tầng như gã thi triển ra, đương nhiên sẽ có uy lực lớn hơn La Kích có tu vi nhị tầng thi triển rất nhiều.
Đạo Kim Hồ Trảm này dài gần ba thước.
Trảm kích hình bán nguyệt phá không mà tới, nhưng vì cả hai đều đang di động rất nhanh, khiến cho đòn công kích ấy thiếu chút chính xác, nó trực tiếp cắt qua sau lưng Lục Diệp.
Linh lực hộ thể của Lục Diệp giống như giấy dán, máu tươi bắn tung tóe, đau đến mức da mặt hắn co rút lại.
Trong nháy mắt vừa rồi, gần như hắn không có đủ thời gian thúc giục Ngự Thủ linh văn, nếu thật sự bị Kim Hồ Trảm đánh trúng thân thể, lập tức sẽ bị cắt thành hai nửa.
Thân hình nhanh chóng hạ xuống, một lát sau lại ầm ầm rơi vào trong đầm nước phía dưới, Lục Diệp lập tức lặn xuống sâu hơn, muốn ẩn nấp thân hình.
Cùng lúc đó, bóng dáng Đổng Thúc Dạ từ đầu thác nước rơi xuống, lơ lửng ở phía trên đầm nước, không cần phân biệt đã đánh ra từng đạo Kim Hồ Trảm vào vị trí Lục Diệp có thể nhảy xuống.
Lực xuyên thấu của Kim Hồ Trảm tuyệt đối mạnh hơn những thuật pháp khác một chút, dù dòng nước có uy năng ngăn chặn thuật pháp, nhưng lúc này Đổng Thúc Dạ cũng chẳng có biện pháp nào hơn, trừ phi gã nguyện ý xâm nhập vào trong nước tìm kiếm tung tích Lục Diệp.
Kim Hồ Trảm chém xuống, mặt nước bị cắt ra, máu tươi nồng đậm lan ra từ dưới nước, thậm chí còn có một ít mảnh vụn nội tạng nổi lên.
Đổng Thúc Dạ thấy được cảnh này, vội vàng điều tra ấn ký chiến trường của mình.
Công huân bị trừ mười điểm...
Điều này khiến Đổng Thúc Dạ thịt đau một trận.
Linh Khê chiến trường là một địa phương rất kỳ quái. Dường như ở nơi này có một loại lực lượng thần bí đang nắm công huân của các tu sĩ trong tay, vượt cấp giết địch sẽ đạt được công huân tăng gấp bội, nhưng đánh chết người có tu vi thấp hơn mình ba tầng cảnh giới trở lên, sẽ bị khấu trừ lượng lớn công huân.
Dường như loại lực lượng thần bí kia đang mượn chuyện này để cổ vũ các tu sĩ tranh đấu vượt cấp, còn có thể đưa ra chút trừng phạt nhất định đối với những người lấy mạnh hiếp yếu.
Đây cũng là nguyên nhân, người ta không nhìn thấy quá nhiều tu sĩ có thực lực cực mạnh ở vòng ngoài chiến trường.
Bởi vì, với bất cứ một tu sĩ nào, công huân luôn có tác dụng thật lớn, mà muốn đạt được công huân, nhất định phải chém giết địch nhân có tu vi chênh lệch với mình không lớn.
Tu sĩ lục tầng, thất tầng chẳng đạt được chỗ tốt ở vòng ngoài, dù bọn họ không hoàn toàn rời khỏi vòng ngoài, nhưng cũng sẽ lựa chọn một vị trí tương đối gần vòng trong để lịch lãm.
Đổng Thúc Dạ là tu sĩ thất tầng, gã giết tứ tầng mới đạt được công huân, còn giết tu sĩ tam tầng, sẽ bị khấu trừ mười điểm, giết một tu sĩ nhị tầng, sẽ bị khấu trừ hai mươi điểm.
Mười điểm công huân không quá nhiều, nhưng cũng không ít.
Phải biết rằng, Đổng Thúc Dạ giết một tu sĩ cùng cấp mới đạt được bảy điểm công huân thôi, nếu như không phải những lão gia hỏa trong tông hạ mệnh lệnh phải giết, gã cũng không tự mình chạy tới đuổi giết Lục Diệp đâu.
May mắn thay, tất cả đã kết thúc ...
Gã lại nhìn về phía ấn ký chiến trường, vừa rồi lúc điều tra công huân, gã phát hiện có người truyền tin cho mình.
Chờ đến khi gã thấy rõ nội dung tin tức kia, sắc mặt lập tức đại biến.
Vốn dĩ Đổng Thúc Dạ còn muốn tìm kiếm thi thể Lục Diệp, nhưng tin tức trong ấn ký chiến trường lại khiến gã rối loạn tâm thần, nào còn tâm tư bận tâm đến Lục Diệp nữa?
Bởi vì Tào Dã lại truyền tin tới, chỉ có bốn chữ đơn giản: "Nguy, mau trở về!"
Lúc trước, gã có nhận được tin tức của Tào Dã, biết tu sĩ Huyền Môn đã tới tấn công trụ sở của Cửu Tinh tông, nhưng gã không hề kích động.
Phải biết rằng, công kích trụ sở của một tông môn vốn không phải chuyện đơn giản. Theo phỏng đoán của gã, dù Huyền Môn có dốc toàn lực lao tới, thì đại trận đóng quân nhà mình cũng có thể kiên trì được một hai ngày, và quãng thời gian này đã đủ để gã chém giết Lục Diệp và chạy đuổi về rồi.
Nhưng lúc này mới được bao lâu, vậy mà Tào Dã đã gửi tới tin tức như vậy, có thể thấy thế cục trụ sở đã rơi vào trạng thái cực kỳ không ổn.
Gã vội vàng chạy ngược trở về con đường đi tới, đồng thời truyền tin cho Tào Dã, muốn hỏi rõ tình huống, nhưng như đá chìm biển lớn, hoàn toàn không có bất cứ hồi âm nào.
......
Phía dưới đầm nước, Lục Diệp mê man, linh lực toàn thân gần như khô cạn, lượng lớn máu chảy trào ra bên người, còn có một ít thịt vụn.
Sau khi xuống nước hắn mới phát hiện, dưới nước này lại có một người khác, nhìn dáng vẻ người nọ dường như đang thu thập thứ gì đó ở dưới nước.
Hai bên đối mặt với nhau, tất cả đều hoảng sợ.
Lục Diệp không có thời gian giải thích với người này, sau khi đứng vững thân thể dưới đáy nước, hắn lập tức thúc giục Ngự Thủ linh văn chắn trên đỉnh đầu. Ngay sau đó, lập tức có từng đạo Kim Hồ Trảm phá tầng nước đánh úp tới.
Tu sĩ xa lạ còn chưa kịp hé răng nói câu gì, đã bị chém tới thất linh bát lạc (toán loạn khắp nơi), có thể nói là dính phải tai bay vạ gió.
Sau khi Ngự Thủ linh văn trên đỉnh đầu Lục Diệp ngăn cản được một đạo trảm kích, nó cũng ầm ầm tan vỡ, may mà những Kim Hồ Trảm còn lại không chém trúng hắn.
Công kích ngừng lại rất nhanh, nhưng hắn không dám lộ diện, bởi vì hắn không thể xác định phương hướng của Đổng Thúc Dạ bên kia, cho nên đành cố nén mệt mỏi và đau đớn cả người, lặn dưới đáy nước thêm mấy chục hơi thở, cho đến khi gần như không nhịn được nữa, mới chật vật nổi lên.