Chương 155: Hân Hạnh Đã Chiếu Cố!!!
Chương 155: Hân Hạnh Đã Chiếu Cố!!!
Vị sư tỷ này cực kỳ xinh đẹp, dáng người lung linh, nói chuyện dễ nghe, khiến cho quá trình chữa thương không hề làm người ta cảm thấy nhàm chán.
Một lát sau, Hoa Từ thu công, đứng dậy nói: "Được rồi, hôm nay đã chữa thương xong." Nàng vươn một tay tới trước mặt Lục Diệp, "Xin đưa mười khối linh thạch."
Lục Diệp ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt khó hiểu: "Hả?"
Hoa Từ cười tủm tỉm nói: "Mỗi lần chữa thương thu phí năm khối linh thạch, hôm qua ngươi quá mệt mỏi, cho nên ta không nói với ngươi, tính cả hôm nay, tổng cộng mười khối linh thạch."
"Phải thu phí?" Lục Diệp ngạc nhiên.
Hoa Từ nói: "Thảo dược cho ngươi uống phải mua, linh lực ta hao phí cần linh đan và linh thạch khôi phục... đương nhiên là phải thu phí."
Lục Diệp có chút im lặng...
"Ngươi là đệ tử xuất thân từ đại tông môn, đừng bảo ngươi muốn quỵt nợ ta nhé!" Tay Hoa Từ vẫn vươn tay tới trước mặt Lục Diệp, kiên định mà cố chấp.
"Đương nhiên sẽ không." Lục Diệp không biết tại sao nàng lại nhìn ra mình là đệ tử của đại tông môn, nhưng người ta nói cũng không phải không có đạo lý. Hai người không thân chẳng quen, người ta hao phí thời gian và công sức giúp hắn chữa thương, đúng là hắn nên biểu thị một chút gì đó.
Có thể gặp được một y tu ở nơi này, đã tiết kiệm cho hắn rất nhiều thời gian khôi phục rồi, tính toán xuống dường như hắn còn có lời.
"Không có linh thạch, dùng linh đan được không?" Lục Diệp hỏi.
"Đương nhiên là được." Hoa Từ khẽ gật đầu.
Lục Diệp liền lấy ra một bình mười hạt linh đan giao cho Hoa Từ.
"Hân hạnh đã chiếu cố!" Hoa Từ thu linh đan, cười càng thêm vui vẻ.
Lục Diệp sợ nàng lại bồi thêm một câu "Hoan nghênh lần sau trở lại".
"Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi." Hoa Từ dặn dò một tiếng: "Ngày mai ta lại đến chữa thương cho ngươi."
Trước khi đẩy cửa ra, nàng quay đầu lại rồi nói: "Nếu ngươi có thể dùng Liệu Thương đan phụ trợ, thời gian phục hồi sẽ nhanh hơn."
"Đã hiểu." Lục Diệp gật đầu.
Mấy ngày tiếp theo, Lục Diệp đều nằm bệch trên giường, ban ngày nữ tử tên Linh Ngọc kia sẽ đến đưa cho hắn loại thuốc nước đắng muốn chết, đến ban đêm, Hoa Từ lại qua thi pháp chữa thương cho hắn.
Tên đầy đủ của Linh Ngọc là Nguyễn Linh Ngọc, là một tiểu cô nương có tính cách hoạt bát, còn có chút cởi mở, sau khi nói chuyện với nàng vài lần, Lục Diệp biết được nơi này là một di chỉ trụ sở tông môn.
Không ai biết nơi này vốn thuộc về tông môn nào, bởi vì từ mấy chục năm trước, nó đã bị người ta công hãm, toàn bộ tông môn bị diệt. Mặc dù ở đây vẫn còn Thiên Cơ trụ, nhưng Thiên Cơ trụ đã không thể phát huy ra công hiệu ban đầu.
Điều này khiến Lục Diệp không khỏi hồi tưởng lại cảnh tượng lúc trước khi chưởng giáo thông qua một cây Thiên Cơ trụ ở vùng hoang dã đưa hắn tiến vào Linh Khê chiến trường, dường như nơi đó cũng là di chỉ của một tông môn.
Cả ở Cửu châu lẫn trong Linh Khê chiến trường đều có rất nhiều những di chỉ như vậy, khi có tông môn mới xuất hiện, bọn họ có thể lựa chọn một trong những di chỉ này làm trụ sở của tông môn nhà mình, bởi vì có Thiên Cơ trụ còn sót lại ở đây.
Nhưng cũng có rất nhiều địa điểm không ai chọn, nơi đó đã trở thành chỗ tụ tập của các tán tu.
Mặc dù những kiến trúc bên trong di chỉ này đã bị hư hỏng qua thời gian dài, nhưng vẫn còn rất nhiều nơi để che gió che mưa, hơn nữa vị trí cũng rất thuận tiện, đương nhiên có thể thu hút được những tán tu lang bạt bốn phương.
Tán tu không có căn cơ, không có trưởng bối tông môn che chở, tiến vào Linh Khê chiến trường đương nhiên sẽ là từng bước nguy cơ, cho nên rất nhiều tán tu sẽ ôm đoàn sưởi ấm, hình thành một đoàn thể nhỏ.
Về cơ bản, những tông môn mới nổi trên Cửu châu đại lục, đều do loại đoàn thể nhỏ này chậm rãi phát triển lên.
Chỗ này lấy y tu như Hoa Từ làm hạch tâm, tụ tập hơn mười vị tán tu, hình thành một đoàn thể nhỏ gọi là Tán Du xã.
Nguyễn Linh Ngọc là một tiểu cô nương không rành thế sự, Lục Diệp chỉ tìm hiểu một phen, đã biết được thực lực đại khái của những tán tu trong Tán Du xã.
Hoa Từ có tu vi cao nhất, cảnh giới chừng ngũ tầng, mà ở dưới nàng còn có hai người tứ tầng, về cơ bản những còn lại đều là tu sĩ nhị tam tầng, tổng cộng nhân số chỉ được mười một người mà thôi. Thế nhưng vì gần đây Lục Diệp luôn ở trong phòng chữa thương, cho nên ngoại trừ Hoa Từ và Nguyễn Linh Ngọc, hắn chỉ nhìn thấy một vị tu sĩ tứ tầng khác.
Có thể nói phóng mắt nhìn toàn bộ Linh Khê chiến trường, sẽ bắt gặp vô số kể những đoàn thể nhỏ như vậy, đương nhiên bọn họ không thể so sánh với tông môn chân chính.
Lục Diệp từng tham dự trận tuyên chiến giữa Huyền Môn và Cửu Tinh Tông, tuy hai tông môn ấy chỉ có bát phẩm cửu phẩm, nhưng tổng số nhân thủ song phương xuất động đã tới hơn một ngàn người. Nếu quăng Tán Du xã này vào trong đó, chắc chắn không gợn nổi chút bọt nước nào.
Mấy ngày nay, linh lực toàn thân Lục Diệp đã khôi phục tràn đầy, thậm chí hắn đã bắt đầu tu hành. Hiện giờ hắn đang ở cảnh giới Linh Khê tam tầng, ba mươi khiếu đầy, cho nên muốn mở một khiếu, ít nhất cũng phải tiêu hao mười lăm hạt Uẩn Linh đan, thế nhưng vì có Tụ Linh linh văn phụ trợ, cho nên lượng tiêu hao này sẽ nhỏ hơn một chút.
Lúc hắn rời khỏi Liệt Thiên Hạp, linh đan trong tay nhiều tới ba trăm năm mươi viên, vốn cho rằng số lượng này đủ cho hắn tu hành đến Linh Khê tứ tầng vẫn còn dư dả, nhưng hiện tại xem ra, lại có chút không đủ dùng.
Chủ yếu là mỗi ngày hắn còn phải trả cho Hoa Từ năm hạt linh đan làm tiền chữa bệnh, và với thương thế của hắn nếu không tu dưỡng chừng một tháng chỉ sợ sẽ không khỏe lại được.
Đây là dưới sự chăm sóc tận tình của Hoa Từ, nếu không có thủ đoạn trị liệu của nàng, thời gian khôi phục sẽ dài hơn.
Trong lúc đó hắn cũng tra xét vị trí của mình thật kỹ càng, từ đó phát hiện ra vị trí lúc này của hắn đã cách thác nước kia hơn trăm dặm. Nói cách khác, sau khi hôn mê hắn đã theo con nước trôi đi xa như vậy.
Trước đó Y Y và Hổ Phách đã phân tán với hắn, hắn còn phải đi tìm bọn họ. Lúc ấy khi Hổ Phách bị đả thương, Lục Diệp lại không có thời gian kiểm tra thương thế của nó, cũng may mục tiêu của Đổng Thúc Dạ chỉ là hắn, cho nên gã không để ý tới Hổ Phách.
Chỉ cần lúc ấy Hổ Phách không chết, có Y Y làm bạn bên cạnh, chắc hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.
Lục Diệp lập tức lên kế hoạch dưỡng thương, sau đó đi tìm Hổ Phách!