Chương 156: Giờ Mới Chính Thức Trị Liệu!!!
Chương 156: Giờ Mới Chính Thức Trị Liệu!!!
Dưới bóng đêm, Lục Diệp ở trần, vung đao tập bổ chém trên bãi đất trống phía trước Trúc lâu. Mấy ngày trước vì vấn đề thương thế, hắn đã trì hoãn việc luyện đao, cuối cùng tới hôm nay, thương thế cũng tốt hơn một chút, Lục Diệp đã có chút không nhịn được rồi.
Nguyễn Linh Ngọc ngồi bên cửa sổ Trúc lâu gần đó, chống hai tay vào cằm lẳng lặng quan sát. Nàng không rõ đao quang kiếm ảnh như vậy có cái gì tốt, rõ ràng hắn đang chịu vết thương trên người nhưng không nằm nghỉ dưỡng, lại muốn chạy ra ngoài giày vò bản thân.
Thế nhưng nàng cũng khuyên không được, chỉ có thể để mặc theo tự nhiên.
Bỗng nhiên ánh mắt nàng sáng ngời, giơ tay chào hỏi: "Hoa Từ tỷ."
Cách đó không xa, bóng dáng Hoa Từ xuất hiện, phía sau còn có một nam tử thân hình cường tráng. Nam tử kia chính là người Lục Diệp từng gặp lúc trước, một tu sĩ tứ tầng tên là Khổng Ngưu.
Theo lời Nguyễn Linh Ngọc, sở dĩ mỗi ngày Hoa Từ đều đi sớm về khuya là bởi vì nàng phải đến phường thị gần đó chữa bệnh cho những tán tu khác, mượn cơ hội này để kiếm chút vật tư tu hành.
Đám tán tu tranh đấu rất kịch liệt, thường xuyên sẽ bị thương, thương thế không nghiêm trọng thì phục dụng Liệu Thương đan là được, nhưng thương thế quá nghiêm trọng, đương nhiên phải tìm y tu trị liệu, nếu không, nhất định sẽ lưu lại tai họa ngầm. Nhưng bọn họ không có tông môn để dựa vào, cho nên tìm y tu cũng là tán tu tuyệt đối là lựa chọn duy nhất.
Cứ như vậy, Hoa Từ có rất nhiều mối làm ăn, đây có lẽ là chỗ tốt lớn nhất khi trở thành y tu. Bình thường bọn họ không cần ra trận liều mạng cũng có thể đạt được đủ tài nguyên tu hành.
Dưới ánh trăng, Hoa Từ tản bộ đi tới vị trí cách Lục Diệp đó không xa rồi quay đầu dặn dò Khổng Ngưu một tiếng, bảo gã đi nghỉ ngơi trước.
Khổng Ngưu lập tức rời đi.
Trong đoàn thể nhỏ Tán Du xã này, Hoa Từ vẫn luôn được mọi người kính trọng và yêu mến, tất cả mọi người đều sẽ tuân theo mệnh lệnh của nàng.
Trước đó Nguyễn Linh Ngọc từng nói với Lục Diệp rằng, tất cả mọi người đều do Hoa Từ tỷ cứu sống, lời này không hề phóng đại, mà là chuyện có thật. Về cơ bản, tất cả mọi người trong đoàn thể nhỏ này, đều được Hoa Từ cứu trị, là nàng dựa vào sức mình kéo những người này từ bờ vực tử vong trở về.
Những người này đều nhận ân cứu mạng của Hoa Từ, sau khi được cứu, hoặc khuất phục vì mị lực nhân cách của nàng, hoặc bởi vì nguyên nhân khác, đều lựa chọn ở lại chỗ này.
Lục Diệp thu đao, sóng nhiệt quanh thân cuồn cuộn, dù miệng vết thương có máu tươi chảy ra, nhưng hoạt động gân cốt như vậy lại khiến hắn cảm thấy toàn thân thư sướng.
Hơn nữa cũng không biết có phải vì cảm thụ được tử vong ở cự ly gần hay không, lúc này hắn lại phát hiện hình như đao thuật của mình vừa có chút tinh tiến. Đương nhiên muốn xác định được chuyện này, cần phải tìm người chém giết một trận.
"Hứ... Vốn tưởng rằng có thể kiếm thêm chút linh đan, sao lại khôi phục nhanh như vậy?" Từ chỗ Hoa Từ bên kia truyền đến tiếng lẩm bẩm nhẹ nhàng.
Lục Diệp không nhịn được khóe mắt khẽ giật giật: "Ngươi nói cái gì vậy?"
Trải qua mấy ngày tiếp xúc, hai người đã không còn xa lại như ban đầu, Lục Diệp cũng dần dần phát hiện ra bộ mặt thật của mỹ nhân này. Nàng cực kỳ tham tiền, mỗi ngày sau khi chữa thương sẽ tìm Lục Diệp đòi linh đan trước tiên, tựa như sợ Lục Diệp quỵt nợ vậy.
Thậm chí hôm qua nàng còn bán cho Lục Diệp một loại nước thuốc cực đắng. Lục Diệp uống xong cảm thấy mặt mình xanh biếc, hơn nữa bất kể hắn làm như thế nào cũng không át được cái loại đắng chát này, kết quả nàng lại chuẩn bị cho Lục Diệp một loại thuốc nước khác, được xưng là có thể giảm bớt vị đắng. Hắn uống hai chén thuốc nước lớn xuống bụng, rồi nghe nàng nói giá bốn viên linh đan.
Lúc ấy Lục Diệp còn hoài nghi có phải nữ tử này đang lừa gạt mình hay không...
Thế nhưng căn cứ theo tình huống thương thế khôi phục của hắn hôm nay, đúng là nàng không hề lừa gạt hắn, thuốc uống hôm qua có hiệu quả hơn lúc trước.
Hoa Từ lộ ra nụ cười đặc hữu khiến người ta mê say, giọng nói vẫn nhẹ nhàng thấm vào ruột gan như trước, mở to hai mắt nói dối: "Ta nói thân thể ngươi khôi phục thật nhanh."
Lục Diệp dùng tay chỉ chỉ vào tai mình, ý bảo hắn còn chưa điếc.
Hoa Từ làm như không nhìn thấy, hai tay đặt trước bụng, đoan trang tao nhã: "Đã như thế, vậy đêm nay bắt đầu chính thức trị liệu."
"Chính thức trị liệu?" Lục Diệp ngẩn ra: "Trước đó..."
"Lúc trước là giai đoạn chuẩn bị, ngươi cho rằng vết thương của ngươi chỉ cần đơn giản như vậy là tốt rồi sao?" Vẻ mặt Hoa Từ trở nên cực kỳ nghiêm túc: "Y giả phụ mẫu tâm (thầy thuốc có trái tim như phụ mẫu), yên tâm, ta sẽ trị liệu cho ngươi thật tốt, cam đoan sẽ không lưu lại bất kỳ tai họa ngầm nào!"
Vẻ mặt đầy Lục Diệp mờ mịt, ý niệm duy nhất hiển hiện trong đầu chính là, không phải nữ tử này lại muốn lừa gạt ta chứ?
"Đi tắm rửa một chút trước, ta chuẩn bị đã, lập tức tới tìm ngươi!"