Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 157 - Chương 157: Đám Nhục Man Tử Không Có Gì Tốt!!!

Chương 157: Đám Nhục Man Tử Không Có Gì Tốt!!! Chương 157: Đám Nhục Man Tử Không Có Gì Tốt!!!

Trong phòng, Lục Diệp đang ở trần, ngồi ngay ngắn trên giường.

Hoa Từ ngồi đối diện với hắn, bàn tay nhỏ bé mềm mại như ngọc vuốt ve lồng ngực hắn: "Vết thương của ngươi lành nhanh hơn dự đoán của ta rất nhiều. Sao vậy? Ngươi muốn đi theo con đường thể tu ư?"

Lục Diệp khó hiểu hỏi: "Tại sao ngươi lại hỏi thế?"

"Khí huyết của ngươi dư thừa hơn tu sĩ cùng cấp độ rất nhiều, cho nên thương thế mới nhanh khỏi như thế. Mà chẳng lẽ tu sĩ rèn luyện khí huyết bản thân ở giai đoạn trước, không phải là muốn đi theo con đường thể tu ư?"

"Cũng không phải." Lục Diệp lắc đầu.

Hắn không có hứng thú với việc trở thành thể tu, nếu như không có gì ngoài ý muốn, sau này hắn sẽ trở thành binh tu, cảm giác cầm đao chém người vẫn không tồi. Về phần Hoa Từ nói khí huyết của hắn còn dư thừa hơn tu sĩ cùng cấp, Lục Diệp có chút suy đoán mơ hồ, hẳn là chuyện này có liên quan đến việc mỗi ngày hắn ăn rất nhiều thứ.

Từ khi hắn khai khiếu tu hành tới nay, khẩu vị đã lớn đến kinh người, nhất là sau khi nắm giữ Thao Thiết Xan, sức ăn càng kinh khủng.

Ăn nhiều, đương nhiên khí huyết sẽ dồi dào, chẳng qua hắn vẫn luôn luyện tinh hóa khí, cho nên hình thể không có quá nhiều biến hóa, nếu như chỉ làm tràn đầy khí huyết bản thân, chỉ sợ thân hình của hắn sẽ càng ngày càng vạm vỡ.

"Không có là tốt, đám nhục man tử (đám mọi rợ toàn thịt) không có gì tốt, căn cứ theo lời của Tu Hành giới, những người đó đều được hưởng dụng tài nguyên tốt nhất, chịu đánh cũng bền bỉ nhất." Hoa Từ nói xong lại tự mình nở nụ cười: "Hơn nữa hình thể này của ngươi cũng không thích hợp làm thể tu."

"Nhục man tử?"

"Bọn họ xưng hô thể tu như vậy."

"Khá thú vị nha." Lục Diệp mỉm cười: "Vậy người khác gọi y tu như thế nào?"

Hoa Từ hơi trầm ngâm rồi đáp: "Thông thường đều kêu cha gọi mẹ?"

Lục Diệp nhíu mày: "Đây là đạo lý gì?”

"Y giả phụ mẫu tâm mà, ha ha." Nụ cười trên mặt Hoa Từ càng thêm diễm lệ.

Sắc mặt Lục Diệp tối sầm lại, hình tượng nữ từ tài trí nhu tình như nước trong lòng ầm ầm sụp đổ...

Dường như hắn vừa biết thêm một chút, biểu hiện bên ngoài của nữ nhân Hoa Từ này đều là giả dối, chỉ có chậm rãi quen thuộc, mới có thể phát hiện tính cách thực sự của nàng.

"Từ vừa nãy, ngươi đã bắt đầu sờ tới sờ lui trên ngực ta, đây là đang chữa thương?" Lục Diệp không được nhịn hỏi một câu.

Mặc dù loại cảm giác bị sờ này không tệ, nhưng cũng không thể cứ mặc nàng làm như vậy mãi được. Suy cho cùng hắn cũng là một tiểu tử huyết khí phương cương.

"Không phải." Hoa Từ thu tay lại: "Nói chuyện với ngươi nên nhất thời quên mất."

Nàng ngồi ngay ngắn trước mặt Lục Diệp, biểu cảm nghiêm túc nhìn hắn: "Bây giờ chúng ta bắt đầu, lát nữa có thể sẽ hơi khó chịu, ngươi gắng nhịn một chút, không nên phát ra âm thanh kỳ quái gì đó, tầng cách âm của nơi này không tốt lắm, dễ khiến người khác hiểu lầm."

Đúng là Lục Diệp không biết nên đáp lại những lời này của nàng như thế nào, và hắn cũng không có thời gian đáp lại. Sau khi Hoa Từ nói xong câu đó, bỗng nhiên nàng điểm vào ngực Lục Diệp, linh lực nơi đầu ngón tay bắt đầu khởi động.

Lục Diệp lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, vị trí bị điểm trúng chẳng những có cảm giác đau đớn, còn có một loại cảm giác nói không rõ ràng, khiến hắn gần như không nhịn được muốn kêu lên.

Khóe miệng Hoa Từ bật cười, một ngón tay lại điểm tới.

Da mặt Lục Diệp bắt đầu co giật, hắn không ngừng rên rỉ.

"Khi tu sĩ tranh đấu cùng người, bị chút thương tổn, mặc dù có thủ đoạn trị liệu khác nhau, nhưng thường thường đều sẽ để lại một ít tai họa ngầm. Lúc bình thường, những thương thế này sẽ không lộ ra, chỉ ẩn sâu tại tạng phủ bên trong cơ thể. Tuy chúng không có nguy hiểm trí mạng nhưng nếu tích lũy quá nhiều, kiểu gì cũng có chút ảnh hưởng, hoặc ảnh hưởng đến thân thể, hoặc ảnh hưởng đến linh khiếu, gây trở ngại cho quá trình tu hành sau này. Vết thương của đao kiếm bình thường xem như tương đối dễ xử lý, nhưng thương thế do pháp tu tạo thành lại không phải đan dược có thể thanh trừ. Ngươi bị thuật pháp hệ hỏa đả thương, nên trong cơ thể còn dư lại hỏa độc. Một khi những hỏa độc này xâm nhập vào trong linh khiếu, ngày sau ngươi muốn khai khiếu sẽ trở nên khó khăn. Cho nên nếu điều kiện cho phép, ta đề nghị ngươi cứ cách một đoạn thời gian lại đi tìm một vị y tu điều trị thân thể, như vậy mới có thể cam đoan bản thân không có tai họa ngầm."

Giờ phút này, Lục Diệp đã cắn chặt răng, Hoa Từ nói cái gì hắn cũng không thể đáp lại, hắn sợ mình vừa mở miệng sẽ thật sự phát ra âm thanh kỳ quái gì đó.

Hắn cực kỳ hoài nghi nữ nhân này đang cố ý... Nếu không chỉ, nàng nhất định sẽ nói cho hắn biết những điều này trước khi nó xảy ra.

Cớ gì lại làm rồi mới nói chứ?

Một lát trôi qua, Hoa Từ biến điểm thành vỗ, hai bàn tay nhỏ bé không ngừng vỗ nhẹ vào ngực Lục Diệp, mà theo những cú vỗ của nàng, từng đạo linh lực tinh thuần hệ mộc được đánh vào trong ngực Lục Diệp.

Lục Diệp đã vượt qua thời điểm khó khăn nhất, giờ này hắn đang chậm rãi thả lỏng.

Sau một nén nhang, Hoa Từ thu tay lại.

Lục Diệp cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên ngực mình là một mảnh máu thịt mơ hồ, vết thương trên ngực hắn bị bỏng, cho nên không thể lành da nhanh, hiện giờ nó lại bị Hoa Từ vỗ một cái như vậy, chỗ vốn đã kết vảy lại nứt ra, máu tươi theo đó chảy xuống, thoạt nhìn càng thêm nghiêm trọng.

Nhưng Lục Diệp lại biết, sự thực không như thế, nghiêm trọng chỉ là vẻ bề ngoài, còn bên trong đã khá hơn rất nhiều. Nói nữa, cũng không phải chỉ có máu chảy ra, nó còn mang theo một chút vật chất kỳ quái khác nữa, hẳn là hỏa độc mà Hoa Từ đã nói.

Hắn hít sâu một hơi, cảm giác hô hấp đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều, thậm chí trong thân thể có một loại cảm giác cả người thông suốt.

Hoa Từ lại tiến lên bôi loại thuốc nước màu xanh biếc lên ngực Lục Diệp, sau đó thúc giục linh lực của bản thân giúp Lục Diệp khôi phục ngoại thương, làm xong những thứ này, nàng mới băng bó ngực hắn lại.

Ngay tiếp theo, nàng lại chuyển qua xử lý hai cánh tay, thủ pháp xử lý giống nhau, cùng một quá trình như trước...

Cuối cùng là vết chém trên lưng...

Chờ đến khi Hoa Từ xử lý xong hết thảy, cả người đã mồ hôi đầm đìa, nàng nâng tay lau mồ hôi trên trán, đứng ở bên giường Lục Diệp, vẻ mặt đầy u ám: "Thật đáng tiếc, với tình trạng này, chỉ sợ không tới mười ngày ngươi sẽ khỏi hẳn."
Bình Luận (0)
Comment