Chương 162: Đi Tìm Y Y Và Hổ Phách
Chương 162: Đi Tìm Y Y Và Hổ Phách
Lục Diệp suy nghĩ một chút, mới đi lên phía trước, ôm chặt lấy Hoa Từ, bế nàng đặt lên giường, lại đắp chăn giúp nàng, lúc này mới chột dạ đẩy cửa rời đi.
Thế nhưng rất nhanh, hắn đã quay trở về, lấy đi mấy bình đan dược trên bàn.
Sau khi Lục Diệp đóng cửa lại, hắn lập tức trở về chỗ ở của mình.
Hoa Từ nghe được tiếng bước chân nhanh chóng đi xa, nàng vốn đang thiêm thiếp nằm trên giường bỗng nhiên mở mắt, lấy chăn che miệng, không tiếng động cười to.
Mặc dù đan dược màu hồng phấn kia không phải thứ tốt, nhưng tốt xấu gì nàng cũng là y tu ngũ tầng, sao có thể dễ dàng bị mê muội như vậy. Hiển nhiên nàng làm ra những chuyện này chỉ do tạm thời nảy sinh ý định đùa giỡn Lục Diệp mà thôi.
Thế nhưng cách ứng phó của Lục Diệp lại khiến nàng cảm thấy bất ngờ. Nhân phẩm của gia hỏa này tốt đến lạ thường...
Đáng tiếc nếu hắn là tán tu thì tốt, hoàn toàn có thể tiếp nhận hắn vào Tán Du xã, nhưng rõ ràng là người ta xuất thân từ đại tông môn nhà nào đó, đã định sẵn không phải người cùng đường với tán tu bọn họ.
Lúc bình minh, Nguyễn Linh Ngọc hốt hoảng đến gõ cửa.
Hoa Từ mở cửa, Nguyễn Linh Ngọc đưa một cái bình ngọc tới: "Nhất Diệp sư huynh đã đi từ lúc nào rồi, còn dắt theo một con ngựa, và để lại thứ này."
Hoa Từ tiếp nhận bình ngọc kia, mở ra nhìn, bên trong có mười hạt Uẩn linh đan, đại khái là phí mua ngựa.
Nàng gật đầu: "Đi thì đi thôi."
Mặc dù mấy ngày nay ở chung coi như vui vẻ, nhưng đôi bên vốn không phải là người cùng đường, sớm muộn gì cũng phải chia tay.
Kỳ thật hôm qua nàng đã nhìn ra Lục Diệp có ý muốn rời đi, thương thế của hắn không còn đáng ngại, hắn đã không còn lý do gì để tiếp tục ở lại Tán Du xã.
Cho nên Hoa Từ cũng không bất ngờ với kết quả này.
Nguyễn Linh Ngọc có chút mất mát, khẽ “A” một tiếng. Người bên trong Tán Du xã không nhiều lắm, bởi vì yêu cầu thu người của Hoa Từ rất nghiêm khắc, không phải tùy tiện người nào nàng cũng sẽ tiếp nhận.
Cho nên Nguyễn Linh Ngọc cứ cho rằng Lục Diệp có cơ hội gia nhập vào Tán Du xã, làm lớn mạnh lực lượng đoàn thể này, nhưng bây giờ người ta lại bỏ chạy mà không nói một tiếng rồi...
Điều này khiến cả ngày, nàng chẳng có chút tinh thần nào.
Và mặc cho tuấn mã phi nước đại, thân hình Lục Diệp vẫn như cái cọc, an ổn ngồi trên lưng ngựa.
Hắn chưa từng cưỡi ngựa, nhưng hắn lại từng cưỡi hổ rồi, Hổ Phách chạy còn xóc nảy hơn ngựa nhiều, cho nên tình huống trước mắt hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới hắn.
Nửa tháng dưỡng bệnh, thương thế đã gần như khỏi hẳn. Vốn dĩ Lục Diệp đã định hôm nay sẽ chia tay với Hoa Từ, nhưng đêm qua gây nên sự kiện Ô Long (người mình làm thương tổn lẫn nhau) như vậy, hắn có chút không biết nên đi giải thích thế nào với Hoa Từ sau khi nàng tỉnh táo, cuối cùng dứt khoát rời đi.
Hắn muốn đi tìm Y Y và Hổ Phách.
Nửa tháng trước khi cả nhóm bị Đổng Thúc Dạ đuổi giết, tới cuối cùng hắn có thể bình yên thoát khốn, tuyệt đối có một phần công lao của Hổ Phách, nếu không phải nó mang theo Lục Diệp một đường chạy nhanh, hắn sẽ không có một cơ hội nào để xuyên qua bình nguyên bằng phẳng kia.
Lúc hai bên phân tán, Hổ Phách đã bị thương, Lục Diệp không biết thương thế của nó ra sao, thậm chí còn không biết trước mắt nó còn sống hay đã chết, nhưng bất kể như thế nào, hắn vẫn phải tự mình đi xác nhận một phen.
Theo dòng sông ngược dòng mà lên, Lục Diệp ngồi trên lưng ngựa, vừa luyện hóa linh đan tu hành, vừa thúc giục linh lực bản thân ôn dưỡng linh khí chuông nhỏ.
Một ngày sau, hắn nhìn thác nước chảy xiết, xoay người xuống ngựa, cầm vỏ đao vỗ lên người ngựa một cái, con ngựa kinh hãi, giơ vó bỏ chạy, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.
Đã vào núi thì ngựa vô dụng, chỉ có thể phóng sinh.
Phía dưới thác nước là một đầm nước khổng lồ, dòng nước ầm ầm chảy vào trong đầm nước, bắn tung tóe ra bọt trắng. Lúc ấy Lục Diệp nhảy xuống từ phía trên thác nước, rơi vào trong đầm nước này, bây giờ hắn muốn đi tìm kiếm bóng dáng Hổ Phách, trước tiên phải trở lại phía trên thác nước.
Lục Diệp đánh giá địa thế chung quanh, chợt nghe một tiếng ào ào, hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, đã thấy một người trồi lên từ dưới đầm nước.
Người nọ cũng nhìn thấy Lục Diệp, lập tức lộ ra vẻ cảnh giác.
Ở trong Linh Khê chiến trường, phần lớn những tu sĩ không quen biết đều có loại phản ứng kiểu này, bởi vì không ai biết đối phương thuộc trận doanh phe nào. Và dưới điều kiện thực lực bằng nhau, hai bên sẽ không dễ dàng bại lộ trận doanh của mình.
Lục Diệp nhìn người nọ, liền nhớ tới lúc một người từng có mặt bên dưới đầm nước khi hắn nhảy xuống, dường như đối phương đang thu thập thứ gì đó. Thế nhưng vận khí người nọ không tốt, đã bị mấy đạo Kim Hồ trảm của Đổng Thúc Dạ chém thành mấy đoạn, cũng nhờ vậy Lục Diệp mới may mắn tránh được một kiếp.
Hôm nay hắn đến đây, lại gặp một người khác.
Như vậy xem ra, đúng là dưới nước này có thứ hữu dụng với tu sĩ, bằng không lấy đâu ra nhiều người tới đây mò mẫm như vậy?
Nam tử đang từ từ lên bờ, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lục Diệp.
Đối phương có tu vi tam tầng nhưng Lục Diệp không quá để vào trong lòng.
Hắn lại nhìn phía trên thác nước, mở miệng nói: "Vị đạo huynh này, nếu ta muốn đi lên, nên đi từ bên kia lên không?" Hai bên thác nước là vách đá đứng sừng sững, hình như không có chỗ để leo lên.
Người nọ nhìn Lục Diệp một cái thật sâu, rồi chỉ một phương hướng: "Cách đó mười dặm, có chỗ lên núi."
Lục Diệp gật đầu: "Đa tạ!" Rồi nhanh chóng đi về phía người nọ chỉ.
Khi hai bên đi lướt qua nhau, vẻ mặt người nọ cực kỳ căng thẳng, cho đến khi bóng dáng Lục Diệp biến mất trong tầm mắt, đối phương mới chậm rãi thả lỏng toàn thân.
Hơn nửa ngày sau, Lục Diệp trở lại chỗ trên thác nướ, vừa nãy, khi trở về theo phương hướng lúc tới, hắn đã tỉ mỉ dò xét khắp nơi.
Thuật pháp xuất từ tay pháp tu thất tầng như Đổng Thúc Dạ có uy lực rất lớn, cho nên ven đường còn lưu lại đủ loại dấu vết lúc hắn bị gã đuổi giết.
Trong chốc lát sau, Lục Diệp ngồi xổm trước một cái hố, đây là hậu quả để lại do một hỏa cầu lớn nổ tung ra, cây cối bốn phía đã bị thiêu thành tro tàn.
Lúc đó, hắn tách biệt với Hổ Phách ở chỗ này.