Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 163 - Chương 163: Dự Cảm Không Lành

Chương 163: Dự Cảm Không Lành Chương 163: Dự Cảm Không Lành

Hắn vừa nhớ lại tình cảnh khi ấy, vừa chậm rãi bước đến vị trí cách chỗ này chừng mười trượng.

Không thấy có hài cốt, chuyện này làm lòng Lục Diệp thoáng buông lỏng, xem ra Hổ Phách chưa chết.

Trên mặt đất có một mảng lớn vết máu đã khô, vết máu kéo dài về một hướng, mà phương hướng kia lại chỉ về phía thác nước.

Tâm trạng Lục Diệp trở nên nặng nề, dường như hắn đang được nhìn thấy tình cảnh lúc đó.

Khi hắn bị thuật pháp của Đổng Thúc Dạ hất bay từ trên lưng hổ ra ngoài, Hổ Phách cũng ngất đi. Hắn không kịp kiểm tra thương thế của Hổ Phách đã bỏ chạy:

Bởi vì theo hắn thấy, Đổng Thúc Dạ chuyên môn tới tìm hắn, nếu tiếp tục ở cùng một chỗ với Hổ Phách thì cả hai đều sẽ chết. Cho nên tách ra chạy trốn, Hổ Phách vẫn còn cơ hội sống sót.

Nhưng sau khi Hổ Phách tỉnh lại, lại dọc theo dấu vết trên đường đuổi theo, hiển nhiên là muốn đi tìm hắn.

Lục Diệp một đường dò xét, đi theo vết máu như có như không trên mặt đất, quả nhiên đã đi tới phía trước thác nước kia...

Trên mặt đất có một vết máu đen nhánh, rõ ràng Hổ Phách đã dừng lại một chút thời gian ở chỗ này.

Lúc hắn tới, mặc dù có thoáng nhìn thấy vết máu bên này, nhưng lại cho rằng đó là máu của mình mà không có quá để ý đến nó, hôm nay mới biết, đây là máu của Hổ Phách.

Lục Diệp tiếp tục lần theo vết máu đi về phía trước. Hắn không có kinh nghiệm về phương diện này, cũng may hiện giờ đã trở thành tu sĩ, và kể cả nhãn lực hay hiểu biết đều mạnh hơn phàm nhân rất nhiều, như vậy mới có thể miễn cưỡng tiếp tục.

Chạng vạng tối, Lục Diệp theo manh mối đứt quãng đi tới trước một sơn động, vết máu cuối cùng biến mất ở chỗ này.

Hắn mang theo tâm trạng thấp thỏm, quay người khẽ hô vào bên trong: "YY, Hổ Phách"

"Rống!" Một tiếng thú rống vang vọng, gió tanh đập thẳng đến mặt, một con báo đen từ trong đó lao ra, trường đao của Lục Diệp ra khỏi vỏ, ánh đao hiện lên, đầu báo đen bay ra, thân thể cường tráng nhào tới trên mặt đất, máu tươi róc rách chảy đầy.

Sắc mặt Lục Diệp trở nên khó coi, rõ ràng là hắn đuổi theo manh mối tới nơi này, nhưng nơi này lại không thấy bóng dáng Hổ Phách và YY, ngược lại còn xuất hiện một con báo đen...

Chuyện này khiến hắn có dự cảm không lành.

Nếu không phải Hổ Phách đi tới đây để tìm hắn, vậy thì có khả năng nó đã bị mãnh thú khác kéo tới.

Hắn thu hồi trường đao, bước vào trong sơn động, linh lực tụ trên hai mắt, liếc một cái đã thấy trong góc sơn động có một đống xương trắng. Chuyện này khiến cảm giác không tốt trong lòng hắn càng thêm rõ ràng.

Lục Diệp cất bước nặng nề đi lên phía trước, ngồi xổm xuống bên cạnh đống xương trắng cẩn thận kiểm tra.

Một lát sau, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, đây không phải là hài cốt Hổ Phách, hộp sọ của Hổ Phách lớn hơn một chút.

Giờ phút này sắc trời sắp tối, đã không thể tiếp tục truy tìm nữa, Lục Diệp chỉ có thể nghỉ ngơi một đêm ở chỗ này.

Hiện giờ hắn có thể khẳng định rằng, lúc ấy Hổ Phách không chết, nó còn tới sơn động này, một đường vết máu rơi xuống là chứng minh tốt nhất.

Nhưng có lẽ nó cũng nhanh chóng rời đi rồi, về phần đã đi nơi nào, chỉ có thể chờ ngày mai cẩn thận điều tra thêm.

Màn đêm buông xuống, Lục Diệp ăn no uống đủ, tiếp tục tu hành, linh khiếu đã mở đến ba mươi sáu khiếu. Trong ban ngày bôn ba, hắn không có tinh lực đi trùng kích vách ngăn thứ ba mươi bảy, chỉ có thể chờ đến buổi tối.

Hiện giờ hắn khai khiếu đơn giản thoải mái hơn lúc mới tu hành nhiều, bởi vì trong cơ thể có đủ linh lực để tiêu xài, lại thêm linh lực của hắn rất tinh thuần, có ưu thế tự nhiên với chuyện khai khiếu, có thể làm tăng lên hiệu suất khai khiếu.

Chỉ trong thời gian một nén nhang, vách ngăn của khiếu thứ ba mươi bảy đã ầm ầm nghiền nát, linh lực cuồn cuộn chảy vào trong đó...

Chuyện kế tiếp lại càng đơn giản, hắn chỉ cần không ngừng luyện hóa linh đan, bổ sung Tụ Linh linh văn, để cho linh lực trong linh khiếu này trong suốt, là có thể tiếp tục trùng kích linh khiếu tiếp theo.

Lục Diệp vận chuyển Thao Thiết Xan có thể tự mình luyện hóa hấp thu đan lực, Tụ Linh linh văn cũng không cần hắn phân tâm lo lắng, cho nên hắn lập tức lấy ra linh khí kia, không ngừng thúc giục linh lực bản thân đi ôn dưỡng.

Lão tu sĩ Thiên Cơ Thương Minh kia nói, linh khí này thuộc loại linh khí đứng đầu trong hàng ngũ hạ phẩm, có thể thấy được phẩm chất của nó bất phàm.

Lục Diệp không rõ về chuyện phân chia phẩm chất linh khí, nhưng so sánh một chút vẫn có thể phát hiện, cấm chế trong linh khí chuông nhỏ này không chỉ có một đạo.

Trường đao trong tay hắn cũng miễn cưỡng được xem như linh khí, nhưng chỉ có một đạo cấm chế mà thôi, gần như tác dụng của cấm chế chỉ có một là gia cố thân đao, làm cho trường đao không dễ tổn hại ở thời điểm tranh đấu với địch.

Đạo cấm chế trong trường đao kia thực ra là một đạo linh văn, lúc rèn đúc thanh đao này đã được người ta dùng một loại thủ pháp thần diệu, khắc linh văn vào trong thân đao.

Khi Lục Diệp đối địch, chỉ cần thúc giục linh lực rót vào trường đao là có thể làm cho đạo linh văn này phát huy tác dụng, không cần hắn phí tâm đi xây dựng.

Nguyên lý này có chút giống với việc hắn dùng Phong Duệ linh văn để gia trì trường đao. Khác biệt chính là Phong Duệ thuộc dạng gia trì tạm thời, mà linh văn gia cố thân đao vẫn tồn tại mãi mãi, chỉ cần hao phí linh lực là Lục Diệp có thể kích hoạt được nó.

Trong linh khí chuông nhỏ không chỉ có một đạo linh văn, linh lực của Lục Diệp thấm vào bên trong có thể cảm nhận được điểm này. Từng đạo linh văn được một loại thủ đoạn thần kỳ nào đó tổ hợp cùng một chỗ, hình thành cái gọi là cấm chế này.

Theo cách hiểu của Lục Diệp, linh văn là cơ sở hình thành nên cấm chế, mỗi một đạo linh văn đều có thể coi là một đạo cấm chế, nhưng cấm chế khác linh văn ở chỗ, dường như trên cấm chế có tồn tại một ít phương thức tổ hợp thần kỳ, để từ đó phát huy ra tác dụng liên tục hơn...

Trước mắt, thời gian hắn tiếp xúc với tu hành còn ngắn, linh văn thu được đều dựa vào Thiên Phú thụ, cho nên không thể hiểu được toàn diện về những chuyện này, không biết cách hiểu có mình có đúng hay không.
Bình Luận (0)
Comment