Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 164 - Chương 164: Đừng Siết Nó Đến Chết, Chết Sẽ Vô Dụng!!!

Chương 164: Đừng Siết Nó Đến Chết, Chết Sẽ Vô Dụng!!! Chương 164: Đừng Siết Nó Đến Chết, Chết Sẽ Vô Dụng!!!

Lại nói, mấy thứ này chỉ có thể chậm rãi đi nghiên cứu sau, dù sao hiện giờ hắn chỉ cần chậm rãi dùng linh lực bản thân tiến vào trong cấm chế chuông nhỏ, ôn dưỡng nó đồng thời xóa bỏ dấu vết do chủ nhân trước lưu lại. Đến lúc ấy, linh khí này có thể mặc cho hắn sử dụng.

Cứ như vậy, ban ngày Lục Diệp đi tìm kiếm bóng dáng Hổ Phách và YY, đến ban đêm lại nghiêm túc tu hành.

Thời gian nhoáng một cái đã trôi qua bảy tám ngày, Lục Diệp vẫn không có chút manh mối nào.

Trong suy nghĩ của hắn, lúc trước Hổ Phách đã đuổi tới bên thác nước, hẳn là do YY phân phó, đã như thế, chắc chắn bọn họ đã biết chuyện hắn nhảy xuống rồi.

Và nếu bọn họ còn muốn tìm hắn, tất nhiên sẽ phải đi theo hướng con sông để tìm kiếm.

Nhưng Hổ Phách bị thương rất nặng, rất có thể sẽ trốn ở một nơi nào đó khôi phục thương thế trước.

Chẳng qua mấy ngày nay Lục Diệp đã tìm khắp phạm vi trăm dặm xung quanh, cũng không phát hiện ra bất kỳ manh mối nào có giá trị, trong lúc nhất thời, hắn không biết nên đi đâu tìm.

Hai ngày trôi qua, vẫn không có gì khả quan

Tâm trạng Lục Diệp đầy muộn phiền, tuy thời gian hắn đồng hành với YY và Hổ Phách không quá lâu, nhưng ở chung với nhau vẫn rất vui vẻ, nhất là cưỡi Hổ Phách chạy đi làm cho hắn tiết kiệm được rất nhiều tinh lực, thậm chí hắn còn có thể vừa lên đường vừa tu hành, có trợ giúp rất lớn với hắn.

Lúc bị Đổng Thúc Dạ đuổi giết nếu như không có Hổ Phách, hắn sớm đã bị đuổi kịp, nói Hổ Phách cứu hắn một mạng cũng không quá đáng.

Vì vậy trong mọi trường hợp, hắn vẫn muốn tìm ra hai người bạn đồng hành này.

Nói nữa, bọn họ đã cùng nhau xuất phát, thì cũng nên cùng nhau kết thúc, Lục Diệp không muốn bỏ lại đồng bạn để giữ mạng cho mình.

Dưới bóng đêm, Lục Diệp cầm đao chém, mồ hôi như mưa, đồng thời trong đầu đang suy tư ngày mai nên tìm theo hướng nào. Trong tay hắn có Thập Phân đồ, cho nên hắn đều biết rõ nơi nào đã tìm rồi còn nơi nào thì chưa.

Đang lúc hắn lên kế hoạch, bỗng một tiếng thú rống từ sâu trong rừng rậm truyền đến. Lục Diệp lập tức dừng lại động tác vung đao, nghiêng tai lắng nghe...

Lát sau, lại có thêm một tiếng thú rống truyền đến, âm thanh kia lại quen tai như thế.

Đó là Hổ Phách!

Lục Diệp vội vàng thu đao, chạy theo hướng âm thanh truyền đến, một đường làm vô số con chim kinh hãi.

Tiếng hổ gầm càng lúc càng dồn dập, dường như Hổ Phách đang tranh đấu cùng địch nhân nào đó, theo khoảng cách không ngừng tiếp cận, Lục Diệp mơ hồ cảm giác được bên kia có dao động linh lực truyền đến.

Kẻ tranh đấu với Hổ Phách chính là tu sĩ!

Trong lòng Lục Diệp trầm xuống, hắn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Mặc dù thực lực của Hổ Phách không tốt lắm, nhưng có YY ở một bên giúp đỡ, tu sĩ cấp thấp hoàn toàn không dám vuốt râu hổ. Lúc trước ở Thanh Vân sơn, Lục Diệp đã tận mắt nhìn thấy YY và Hổ Phách phối hợp để uy hiếp những tu sĩ cấp thấp khác như thế nào mà.

Đối với tu sĩ cấp thấp, một yêu thú có thể miệng nói tiếng người, chắc chắn không phải tồn tại mà bọn họ có thể trêu chọc được.

Thế nhưng trước mắt lại có tu sĩ đang công kích Hổ Phách, chẳng lẽ tu vi của đối phương rất cao?

Nghĩ đến điểm này, tâm tình Lục Diệp càng thêm khẩn trương, nếu không phải trong tay hắn đã không còn linh phù Phong Hành, hắn dứt khoát sẽ lấy ra một tấm chụp lên đùi.

Lục Diệp đi được nửa đường, tiếng hổ gầm đột nhiên ngừng lại, vị trí tranh đấu cũng không còn phát ra động tĩnh gì nữa, điều này khiến lòng hắn càng thêm nóng như lửa đốt, không biết rốt cuộc tình huống bên kia như thế nào rồi.

Hắn vượt qua một ngọn núi, rồi dừng lại, cố gắng bình ổn tiếng thở dốc của mình, ngay sau đó lại lấy ra một tấm Liễm Tức phù từ trong túi trữ vật vỗ lên người.

Chỉ một thoáng, tất cả khí tức của hắn đều bị thu liễm lại.

Trước kia hắn chưa từng vận dụng Liễm Tức phù, không biết linh phù này có thể kéo dài được bao lâu, nhưng phỏng chừng thời gian kéo dài sẽ không lâu.

Cho nên sau khi thu liễm khí tức, hắn lập tức di chuyển, lặng yên không một tiếng động khẽ tiến về phía trước.

Một lát sau, dưới bóng đêm che lấp, Lục Diệp lặng lẽ hiện thân ở rìa một mảnh chiến trường hỗn độn.

Hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấy bộ lông trắng như tuyết của Hổ Phách.

Dưới ánh trăng, Hổ Phách có điệu bộ tựa như vừa uống say, thân thể cường tráng lảo đảo, không ngừng lắc lắc đầu, trong cổ họng nó phát ra tiếng gầm nhẹ uy hiếp, nhưng âm thanh lại có chút không thích hợp, giống như đã bị thứ gì kẹt ở cổ, làm cho tiếng gầm nhẹ trở nên khàn khàn.

Đúng là có thứ gì kẹt ở cổ nó thật. Đó là một đồ vật dạng vòng cổ, lóe lên linh quang nhàn nhạt. Một kiện linh khí.

Ánh mắt Lục Diệp hơi nheo lại, hắn nhanh chóng quan sát bốn phía.

Tổng cộng có năm tu sĩ, bốn nam một nữ, mỗi người đứng cách nhau mười trượng, tạo ra tư thế bao vây Hổ Phách ở chính giữa.

Lục Diệp lặng lẽ thúc giục linh lực rót vào hai mắt, nhìn linh quang trên thân thể năm người kia.

Rất nhanh hắn đã phán đoán ra tu vi năm người này.

Một ngũ tầng, một tứ tầng, ba tam tầng! Trong đó nữ tử kia chính là tứ tầng. Giờ phút này, nàng ta đang một tay bấm quyết, linh lực toàn thân bắt đầu khởi động.

Tu sĩ ngũ tầng là một thanh niên mặc áo đen, bỗng nhiên mở miệng nói: "Buông lòng Ngự Thú quyển một chút, đừng siết nó đến chết, chết sẽ vô dụng."

"Biết rồi!" Nữ tử đáp một tiếng, pháp quyết trong tay biến đổi, vòng đeo trên cổ Hổ Phách bên kia lập tức nổi lên linh quang, buông lỏng ra một chút.

Từng hơi tiếng thở dốc truyền đến, Hổ Phách điên cuồng nhảy lên, nhào tới tu sĩ tam tầng đứng gần nó nhất, nhưng mới đến giữa không trung, cái vòng trên cổ lại phát ra linh quang, Hổ Phách gần như không khống chế được, lại rơi xuống mặt đất, rõ ràng Ngự Thú quyển kia có hiệu quả áp chế cực mạnh với Hổ Phách.

"Nghiệt súc này thực lực không ra hồn nhưng lá gan lại không nhỏ." Tu sĩ tam tầng kia thấy thế, cười khẽ một tiếng.

Nữ tử hừ lạnh nói: "Thực lực không ra hồn hả? Không phải ba người các ngươi vừa bị nó dọa cho ngoan ngoãn dâng lên túi trữ vật sao?"
Bình Luận (0)
Comment