Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 165 - Chương 165: Ngu Xuẩn Mau Câm Miệng Lại!!!

Chương 165: Ngu Xuẩn Mau Câm Miệng Lại!!! Chương 165: Ngu Xuẩn Mau Câm Miệng Lại!!!

Tu sĩ tam tầng vừa nói chuyện, lập tức xấu hổ: "Vu sư tỷ đừng giễu cợt chúng ta, ai biết một con yêu thú như vậy còn có một Trành linh cộng sinh chứ? Hai gia hỏa này phối hợp lại rất dọa người!"

Một tu sĩ tam tầng khác mãnh liệt gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, lúc ấy thiếu chút nữa Hùng sư đệ đã bị dọa đến tè ra quần."

"Thối lắm!" Tu sĩ tam tầng cuối cùng miệng phun nước bọt: "Ta không có."

Vu sư tỷ cười khẽ: "May mắn Chu sư huynh tuệ nhãn như đuốc (mắt sáng như đuốc), sau khi nghe nói việc này đã ý thức được không đúng, bằng không chỉ sợ chúng ta sẽ bỏ qua dị thú thế này. Thực lực còn nhỏ yếu như vậy đã có Trành linh cộng sinh, nếu nuôi dưỡng thật tốt, không biết nó có thể trưởng thành đến trình độ nào."

Lục Diệp nghe mấy tu sĩ kia nói chuyện, đã dần dần hiểu rõ nguyên nhân của sự việc này.

Đúng như hắn nghĩ, sau khi hắn rơi xuống nước mất tích, YY liền cùng Hổ Phách tìm chỗ chữa thương, kết quả lại bị ba tu sĩ tam tầng kia khám phá ra hành tung. Thế nhưng một Linh một Hổ đã sớm có kinh nghiệm ứng phó, bọn họ không chút hoảng hốt, nhanh chóng phối hợp lẫn nhau dọa cho ba tu sĩ tam tầng này chạy mất.

Căn cứ theo cách bọn họ dâng túi trữ vật lên, chắc hẳn đã bị dọa không nhẹ.

Nhưng sau khi ba người này trở về đã kể chuyện gặp phải Hổ Phách cho Chu sư huynh ngũ tầng kia, Chu sư huynh thoáng nhận thấy có điều không đúng, vội vàng mang theo ba người này chạy tới tìm Hổ Phách.

Về phần nữ tử tu vi tứ tầng kia, hẳn là được Chu sư huynh chuyên môn mời tới, món linh khí gọi là Ngự Thủ quyển trong tay đối phương rất hữu dụng khi đối phó với yêu thú.

Một tiểu đội năm người lần thứ hai tìm được bóng dáng Hổ Phách. Có lẽ trong lúc ấy, đám người này đã trải qua một ít thăm dò, cuối cùng Chu sư huynh xác định Hổ Phách chỉ giả vờ mà thôi, liền quyết đoán xuất thủ.

Cũng may bọn họ muốn bắt sống Hổ Phách, cho nên không hạ sát thủ, nếu không Hổ Phách đã sớm mất mạng.

Lại nói, những ngày qua, Lục Diệp đã cho Hổ Phách phục dụng rất nhiều Uẩn linh đan, mỗi ngày đều ăn ngon uống ngon, khiến cho thực lực của Hổ Phách gia tăng rất nhiều, ước chừng cũng tương đương với một tu sĩ từ nhị tầng đến tam tầng.

Nhưng dù cho có YY ở một bên giúp đỡ, thì hai đứa ấy cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của những tu sĩ này, chỉ một mình Chu sư huynh kia đã có thể dễ dàng bắt được bọn họ rồi.

Hổ Phách ngã trên mặt đất, cố gắng muốn đứng dậy, nhưng dường như Ngự Thú quyển có sức nặng ngàn cân, mặc dù thân thể Hổ Phách gian nan đứng lên, nhưng đầu lại cúi sát trên mặt đất, không thể động đậy được.

Trong cổ họng nó lại truyền ra tiếng gầm khàn khàn.

Linh quang hiện lên, thân ảnh YY từ trên người Hổ Phách vọt ra, nàng nổi giận đùng đùng đánh tới nữ tu kia, trong miệng hô to: "Buông Hổ Phách ra!"

YY nhìn thấy Hổ Phách chịu khổ, dù nàng biết mình hiện thân chắc chắn là thiêu thân lao vào lửa nhưng cũng có chút không nhịn được.

Nhưng nàng vừa mới lao ra vài bước, vẻ mặt chợt sửng sốt, trong hai mắt xuất hiện vẻ vui mừng, giống như thấy được cái gì đó. Ngay lập tức, nàng vội vàng quay trở lại, vọt vào trong cơ thể Hổ Phách biến mất không thấy.

Chu sư huynh kia đã nhanh chóng lướt tới, chuẩn bị đánh lui Trành linh cộng sinh này, ai ngờ đối phương lại quay trở về, làm cho gã cũng có chút khó hiểu.

Nhưng theo tiếng hô của YY, hào quang từ Ngự Thú quyển trên cổ Hổ Phách lại chậm rãi thu liễm lại. Hổ Phách không bị thứ gì áp chế lại chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt hổ màu hổ phách nở rộ ánh sáng yêu dị, yêu lực màu vàng nhạt quanh quẩn toàn thân, khiến nó thoạt nhìn đằng đằng sát khí.

Có thể nhận thấy rõ ràng rằng đủ loại tình huống vừa rồi tuyệt đối đã triệt để kích phát hung tính của nó.

"Vu sư tỷ, mau thúc giục Ngự Thú quyển!" Một tu sĩ tam tầng vội vàng hô lên.

Nhưng sư tỷ lại không hề phản ứng.

Chu sư huynh khó hiểu nhìn lại, nhưng thứ trông thấy lại khiến sắc mặt gã trầm xuống.

Chỉ vì không biết từ khi nào đã có một người đứng ở phía sau Vu sư tỷ, đối phương cách Vu sư tỷ không tới hai thước, dường như trong tay còn nắm một kiện lợi khí, lợi khí kia chĩa thẳng vào lưng sư tỷ. Sắc mặt Vu sư tỷ trắng bệch đứng yên tại chỗ, không dám nhúc nhích.

Bốn mắt nhìn nhau, Vu sư tỷ khẽ hô một tiếng với Chu sư huynh: "Sư huynh cứu mạng..."

Cho đến giờ phút này, trong không khí mới có mùi máu tươi thoang thoảng bay ra.

Rút cuộc đám tu sĩ tam tầng kia cũng nhận ra có chuyện không đúng, bọn họ quay đầu lại, đã nhìn thấy Lục Diệp đứng ở phía sau Vu sư tỷ, một người trong đó hét lớn: "Ngươi là ai? Mau thả Vu sư tỷ ra, nếu không U Vân sơn ta nhất định sẽ không chết không thôi với ngươi!"

Lúc quát hỏi, gã còn thúc giục linh lực dò xét linh quang trên người Lục Diệp, nhưng không thu hoạch được gì, trên người đối phương hoàn toàn không có linh quang. Trong lòng gã chợt hoảng hốt, không biết đối phương có linh khí che lấp linh quang hay là vận dụng linh phù nào mới đạt đến hiệu quả này.

Nếu là trường hợp sau còn dễ nói, nếu là tình huống trước, rất có thể lai lịch của đối phương không tầm thường.

Ngay khi gã còn đang nghi thần nghi quỷ, Chu sư huynh kia đã cắn răng mắng một tiếng: "Ngu xuẩn, mau câm miệng!"

Tu sĩ tam tầng vừa lên tiếng kia còn chưa rõ vì sao Chu sư huynh lại mắng mình, thì Lục Diệp đứng ở phía sau Vu sư tỷ đã lộ ra vẻ mặt thoải mái: "U Vân sơn sao..."

Hắn từng thấy thế lực này ở trên Thập Phân đồ. Nó là một tông môn cửu phẩm thuộc trận doanh Vạn Ma Lĩnh,

Vốn hắn còn chưa thể xác định rốt cuộc mấy người này thuộc trận doanh phe nào, nhưng đối phương lấy tên tông môn ra hù dọa hắn, đương nhiên là sai lầm lớn rồi.

Và nguyên nhân Chu sư huynh mắng người bởi vì, theo lẽ thường khi tu sĩ xa lạ gặp nhau, trước khi không rõ trận doanh của đối phương là gì, lại bại lộ xuất thân của mình tùy tiện như vậy, chính là hành vi cực kỳ không sáng suốt.

Nhìn qua đã biết kinh nghiệm đi lại trên chiến trường của tu sĩ tam tầng này rất ít, nói cách khác gã chưa từng ăn quả đắng của Tu Hành giới bao giờ.
Bình Luận (0)
Comment