Chương 166: Vũ Khí Trong Tay Mới Là Đạo Lý Cứng Rắn Nhất
Chương 166: Vũ Khí Trong Tay Mới Là Đạo Lý Cứng Rắn Nhất
Ban đầu Lục Diệp còn có chút cố kỵ, lỡ như mấy người này thuộc Hạo Thiên Minh thì nên xử lý như thế nào, bởi kể cả khi đôi bên cùng thuộc một trận doanh, thì chuyện hắn tự dưng nhảy ra nói với bọn họ rằng Hổ Phách là của hắn là điều vô cùng vớ vẩn, có khả năng rất lớn là người khác sẽ không để ý tới hắn đâu.
Cho nên mặc kệ đối phương thuộc trận doanh nào, Lục Diệp vẫn phải chế trụ một người trước, như vậy mới có vốn liếng nói chuyện với đối phương. Và sở dĩ hắn lựa chọn Vu sư tỷ, là bởi vì nàng ta đang dụng tâm thúc giục Ngự Thú quyển, nếu hắn ra tay đánh lén, sẽ có tỷ lệ thành công lớn nhất.
Về phần Chu sư huynh kia, đối phương có tu vi ngũ tầng, chênh lệch cảnh giới đến hai tầng, Lục Diệp không nắm chắc mấy.
Lại nói Lục Diệp không cầm đao đặt lên cổ đối phương, bởi vì làm như vậy sẽ có quá nhiều yếu tố không xác định. Bởi vì đối phương có tu vi tứ tầng, nói không chừng nàng ta có thủ đoạn nào đó để thoát thân.
Cho nên hắn lặng lẽ lướt tới phía sau Vu sư tỷ, quyết đoán xuất đao, một đao đâm xuyên qua lưng, một tay đặt trên vai, mũi trường đao cách trái tim chỉ có hai tấc!
Hắn làm vậy đã cân nhắc khá kỹ lưỡng rồi. Chỉ cần đối phương muốn sống, tuyệt đối sẽ không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Lại nói, khi Lục Diệp xuất đao, bất kể đối phương thuộc trận doanh nào, thì hai bên đã kết thù rồi.
Nhưng hắn không có lựa chọn nào khác. Hắn muốn cứu Hổ Phách, chỉ dựa vào miệng nói chút đạo lý là vô dụng, vũ khí trong tay mới là đạo lý cứng rắn nhất.
Thế nhưng giờ phút này, sau khi Lục Diệp biết được đối phương đến từ U Vân sơn, hắn đã không còn băn khoăn gì nữa.
Xùy... Một tiếng vang nhỏ, trường đao đã đâm xuyên qua ngực Vu sư tỷ, trường đao nhiễm máu, từng giọt máu tươi từ mũi đao nhỏ xuống.
Đôi con ngươi trong mắt Vu sư tỷ kia mạnh mẽ thu nhỏ rồi phóng đại, nàng ta đưa tay vung vẩy về phía Chu sư huynh, cuối cùng còn hô một tiếng: "Sư huynh cứu..."
Lục Diệp đã tung một cước đá vào lưng nàng ta, sau đó hắn rút đao, đồng thời đạp Vu sư tỷ về phía Chu sư huynh.
Chu sư huynh có tu vi cao nhất, cho nên phản ứng cũng cực nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt khi Lục Diệp hạ sát thủ, gã đã rút phối kiếm bên hông ra, bùn đất dưới chân tung bay, ngang nhiên giết về phía Lục Diệp. Linh quang quanh người gã đại phóng, hai mắt một mảnh đỏ hoe, cắn răng quát: "Ngươi muốn chết!"
Gã thật sự không nghĩ tới kẻ đến lại giết Vu sư tỷ trực tiếp như thế, loại quyết đoán dứt khoát này khiến trái tim gã trở nên lạnh lẽo.
Đáng tiếc, thế xông lên phía trước của gã bị thân thể đang nhào tới của Vu sư tỷ cắt ngang, trong lúc vội vàng, gã bắt lấy nàng ta nhưng không đợi gã kiểm tra sinh tử của đối phương, cả hai đã bị một mảnh bóng ma bao phủ.
Chu sư huynh ngẩng đầu nhìn lên. Hình ảnh cuối cùng ấn vào mắt gã chính là một cái chuông lớn xoay tròn, linh vận bên ngoài chuông lớn hội tụ thành dải ánh sáng, chuyển động vờn quanh, từ trên trời giáng xuống bọc kín gã lại.
Thứ đang bao vây Chu sư huynh chính là linh khí chuông nhỏ mà Lục Diệp lấy được từ thiếu chủ Cửu Tinh Tông. Mấy ngày nay, hắn vẫn dùng linh lực bản thân ôn dưỡng nó, hiệu quả rất tốt, tuy còn chưa hoàn toàn luyện hóa được cấm chế trong đó, nhưng đã có thể phát huy ra một ít uy năng.
Lục Diệp thúc giục uy năng của linh chung này là có thể vây khốn địch nhân, lúc trước Y Y cũng bị vây khốn như vậy. Nhưng hắn chỉ dùng được một uy năng này, tạm thời còn không phát huy được những uy năng khác.
Biến cố phát sinh cực kỳ đột ngột, chỉ trong chớp mắt, trong năm tu sĩ U Vân sơn, đã có hai người gặp nạn, Vu sư tỷ bị giết, Chu sư huynh bị vây khốn, chỉ còn lại ba tu sĩ tam tầng kia.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Lục Diệp đã cầm đao xông về phía kẻ gần hắn nhất.
Người nọ không ngừng lui về phía sau, vội vàng lấy ra vũ khí của mình nghênh địch, nhưng Lục Diệp đã lướt qua người gã.
Tu sĩ tam tầng này lập tức cứng đờ tại chỗ, thân hình hơi lắc lư, đột nhiên nhào tới trên mặt đất, rất nhanh mặt đất đã bị máu nhuộm đỏ.
Tuy hai bên cùng có cảnh giới tam tầng, nhưng một đao gia trì Phong Duệ của Lục Diệp đâu dễ ngăn cản như vậy. Nói nữa, một người đã sớm có dự mưu, một người vội vàng ứng đối, lúc đối mặt lập tức phân sinh tử.
Lục Diệp đã đánh tới trước mặt tu sĩ tam tầng thứ hai, dường như đây chính là vị Hùng sư đệ thiếu chút nữa đã bị Hổ Phách và Y Y dọa đến tè ra quần. Gã có thêm một chút thời gian phản ứng, nhưng khi đối mặt với hung đồ như Lục Diệp, gã lại hoàn toàn mất đi dũng khí phản kháng, chỉ hoang mang vung vẩy vũ khí trong tay, vẻ mặt hốt hoảng lui về phía sau, trong miệng kêu to: "Ngươi đừng tới đây!"
Đương nhiên điều này không thể kéo dài sự sống cho gã, Lục Diệp nhanh như điện lướt tới trước mặt, bổ ra một đao. Vị Hùng sư đệ kia lập tức hoảng sợ, theo bản năng nâng vũ khí trong tay lên đỡ, đồng thời trên vũ khí nọ lóe lên linh quang nhàn nhạt.
Rất rõ ràng, thứ này cũng là một thanh linh khí cấp thấp.
Bình thường, linh khí cấp thấp đều được khắc linh văn có tính chất gia cố, bởi vì khi tu sĩ cấp thấp liều mạng chiến đấu, hầu hết đều đánh nhau cận thân, cho nên vũ khí kiên cố một chút, tuyệt đối sẽ khiến chủ nhân của nó tác chiến được lâu dài, nếu không, vừa đánh được một nửa vũ khí đã bị hủy, chỉ có thể chờ chết mà thôi.
Khi hai thanh linh khí sắp va vào nhau, cổ tay Lục Diệp run lên, trường đao bỏ qua đòn ngăn cản của đối phương, bổ nghiêng xuống.
Nếu hiện giờ là lúc hắn vừa ra khỏi Thanh Vân sơn, một đao này chắc chắn sẽ không đổi phương hướng, nhất định phải bổ đứt vũ khí của đối phương lại nói sau, nhưng sau khi trải qua một hồi chiến đấu sinh tử ở Liệt Thiên Hạp, rõ ràng là kinh nghiệm tranh đấu của Lục Diệp đã tăng lên rất nhiều.
Một đao này gần như đã phá vỡ toàn bộ lồng ngực đối phương, mơ hồ có thể thấy được trái tim đang đập trong lồng ngực.
"A!" Người nọ kêu thảm thiết một tiếng rồi ngã xuống đất, chưa chết ngay tức khắc.