Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 167 - Chương 167: Cuộc Chiến Với Binh Tu Ngũ Tầng Cảnh!!!

Chương 167: Cuộc Chiến Với Binh Tu Ngũ Tầng Cảnh!!! Chương 167: Cuộc Chiến Với Binh Tu Ngũ Tầng Cảnh!!!

Lục Diệp khẽ lật trường đao, một đao đâm xuống.

Vị Hùng sư đệ này kịch liệt co giật vài cái, sau đó thân thể thẳng tắp, hoàn toàn không còn tiếng động nữa.

Lục Diệp rút đao, mang theo một chùm máu móng, ngựa không ngừng vó giết tới tu sĩ tam tầng tiếp theo.

Người này đang bị Hổ Phách dây dưa, Y Y cũng chạy ra, không ngừng quấy rối. Nàng là linh thể, cho nên cực kỳ linh hoạt, bóng dáng xuất quỷ nhập thần. Mặc dù một linh một hổ phối hợp không thể giết chết được người này, nhưng giữ chặt gã vẫn không thành vấn đề.

Mắt thấy Lục Diệp đã liên tiếp giết hai đồng môn của mình, người này lập tức biết mình cũng không phải đối thủ của hắn. Vậy là tu sĩ tam tầng này vừa vung vũ khí trong tay ngăn cản Hổ Phách, vừa luống cuống tay chân sờ về phía túi trữ vật của mình, trong lúc vội vàng, gã lấy ra một tấm linh phù. Ai biết đâu, đang lúc gã muốn phóng xuất linh phù, Lục Diệp đã giết đến gần, một đao chém xuống!

Bàn tay đang nắm linh phù của gã lập tức đứt lìa từ cổ tay, rồi rơi xuống mặt đất, máu tươi bắn tung tóe. Tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhưng rất nhanh đã ngừng lại. Trường đao của Lục Diệp đâm vào trong miệng đối phương, xuyên thủng đầu, lại dùng sức quấy một cái, khuấy nát sinh cơ của đối phương.

Hổ Phách ở một bên thở dốc, Y Y kinh hỉ nhào tới: "Lục Diệp!"

Lục Diệp mỉm cười với nàng, nhưng còn không đợi hắn mở miệng nói chuyện, cách đó không xa đã truyền đến một tiếng nổ lớn.

Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy linh quang bên ngoài linh chung lóe lên, linh chung vốn chỉ có kích cỡ chum nước càng bành trướng thêm một vòng thật lớn.

Dù sao hắn cũng chưa hoàn toàn luyện hóa được linh chung này, chỉ phát huy ra một ít uy năng khốn địch, hơn nữa thời gian có thể vây khốn địch nhân không dài, Chu sư huynh có tu vi Linh khê ngũ tầng, bị nhốt ở bên trong chắc chắn sẽ không bó tay chờ chết. Dưới sự điên cuồng phá hư của gã, thời gian vây khốn địch càng thêm ngắn.

Nếu Lục Diệp không thu hồi linh chung lại, rất nhanh kiện linh khí này sẽ bị hủy diệt. Lại nói, tầng phòng ngự bên ngoài của chuông này mạnh hơn bên trong, dù sao nó cũng là một kiện linh khí dùng để bảo mệnh, cho nên phá hư từ bên trong sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

"Mang Hổ Phách đi xa một chút!" Lục Diệp vội vàng dặn dò một tiếng.

Vốn dĩ thương thế của Hổ Phách còn chưa lành, lúc trước lại bị mấy người U Vân sơn vây công đã bị thương thêm lần nữa, bộ lông trắng như tuyết cũng bị nhuộm thành màu đỏ. Hơn nữa với thực lực của nó, chiến đấu kế tiếp gần như không thể nhúng tay vào được, ở lại nơi đây cũng vô dụng.

Y Y không dây dưa, nàng chỉ lo lắng dặn dò Lục Diệp: "Cẩn thận một chút!" rồi nhanh chóng mang theo Hổ Phách rời xa nơi này một chút. Hai đứa đứng ở đằng xa, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Lục Diệp, một khi tình huống bên kia không ổn, nàng và Hổ Phách sẽ đồng loạt xông lên, có thể phát huy được bao nhiêu tác dụng thì phát huy ra bấy nhiêu tác dụng.

Lục Diệp gật đầu, hắn nhanh chóng chạy về phía Chu sư huynh, nửa đường đã vung tay ra, linh chung lập tức bay tới, nhanh chóng thu nhỏ lại, rơi trở về trong tay hắn.

Hắn thu hồi linh chung đồng thời cũng nhảy lên cao, hung hăng bổ xuống một đao.

Chu sư huynh vừa thoát khốn, đã thấy một luồng đao quang sáng như tuyết gần ngay trước mắt, trường kiếm trong tay gã nhẹ nhàng bay bổng về phía trước một chút, trực tiếp va chạm vào chính giữa thân đao của Lục Diệp.

Lục Diệp lập tức cảm thấy toàn thân bất ổn, chẳng những thế công bị phá, thân hình còn ngã về phía sau.

Chu sư huynh kia lại thừa cơ lấn tới, trường kiếm liên tục đâm ra, run rẩy thành từng đóa hoa kiếm. Tuy thế công không được tính là cuồng mãnh, nhưng liên miên không dứt, đánh cho Lục Diệp không ngừng được phải lui về phía sau.

Đây là lần đầu tiên Lục Diệp đụng phải địch nhân như vậy. Trước kia khi hắn giết người, đều là một đao nhanh chuẩn hung ác, hoặc là bổ đứt vũ khí của địch nhân, hoặc là bổ đứt thân thể của địch nhân, dứt khoát lưu loát. Dù là tu sĩ tứ tầng của Cửu Tinh Tông, cũng không ngăn được mấy đao gia trì Phong Duệ do hắn chém xuống.

Nhưng một tay kiếm pháp của Chu sư huynh này cực kỳ cao, Lục Diệp nhất thời không biết nên xuất đao như thế nào, mấy đao ra tay vội vàng chẳng những bị đối phương hóa giải, không thể đả thương gã, ngược lại còn khiến gã thừa cơ lưu lại mấy vết thương trên người hắn.

Lục Diệp cũng thúc giục linh văn Ngự Thủ phòng ngự, nhưng trường kiếm của đối phương giống như một con rắn, phiêu hốt bất định (mơ hồ khó nắm bắt), mỗi lần đều có thể tránh khỏi Ngự Thủ đâm về phía thân thể hắn, khiến hắn lãng phí một ít linh lực vô ích.

Trừ phi hắn thúc giục một loại linh văn có thể hoàn toàn chắn ở trước người, nếu không tuyệt đối không thể phòng thủ được.

Nhưng bảo hắn thúc giục ra linh văn như vậy, chưa nói đến lượng tiêu hao lớn thế nào, bản thân hắn cũng không thể ra tay công kích.

Chém giết như vậy, hoàn toàn khác với tình huống hắn chiến đấu cùng La Kích lúc trước.

La Kích là pháp tu, thi triển ra thuật pháp luôn có dấu vết để lần theo, Lục Diệp có thể thúc giục linh văn ngăn cản được.

Nhưng Chu sư huynh lại là binh tu cận chiến, góc độ xuất kiếm của gã rất khó phán đoán.

Cho nên mặc dù bản thân La Kích cũng tương đương với một tu sĩ cảnh giới ngũ tầng bình thường, thế nhưng cảm giác chiến đấu mà đối phương mang tới cho Lục Diệp lại hoàn toàn khác.

Nói đơn giản là, hắn có thể thắng được La Kích nhưng không phải là đối thủ của Chu sư huynh.

Lục Diệp liên tục lui về phía sau hơn mười trượng, thế công của đối phương càng lúc càng dày đặc, hắn lập tức hiểu rằng, chỉ tính riêng về kỹ xảo chiến đấu thôi, đối phương đã bỏ xa mình mấy con phố!

Dẫu sau hắn chỉ thực sự bắt đầu tu hành mới mấy tháng mà thôi, nhưng không biết vị Chu sư huynh có cảnh giới Linh Khê ngũ tầng này đã tu hành được bao lâu rồi, đương nhiên đối phương sẽ có tạo nghệ không tồi về kiếm pháp.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn hắn sẽ bại!

Trong lòng Lục Diệp nổi lên tàn nhẫn, hắn toàn lực thúc giục linh lực hộ thể, mặc kệ không hỏi, chỉ chăm chú bổ ra một đao hung mãnh, linh quang trên trường đao chớp động, đã gia trì Phong Duệ!
Bình Luận (0)
Comment