Chương 169: Loạn Quyền Đánh Chết Sư Phụ Già!!!
Chương 169: Loạn Quyền Đánh Chết Sư Phụ Già!!!
Lục Diệp lấn người tiến lên, vung đao chém!
Máu tươi không ngừng bắn tung tóe, âm thanh lợi khí đâm vào huyết nhục khiến người ta ê răng, linh lực va chạm bắn tung ra, nơi hai người giao phong là một mảnh hỗn độn.
Lại thêm một vòng đối công, song phương đều có tổn thương.
Mặc dù tu vi của Chu sư huynh cao hơn Lục Diệp hai tầng, nhưng Phong Duệ và Ngự Thủ linh văn lại vừa vặn đủ để bù đắp chênh lệch cảnh giới tu vi này. Luận về tính công kích và lực phòng ngự, Lục Diệp không hề kém gã chút nào, thậm chí còn mạnh hơn một bậc.
Phương diện duy nhất mà Chu sư huynh hơn được Lục Diệp chính là linh lực dự trữ của bản thân.
Tu sĩ cảnh giới ngũ tầng ít nhất cũng mở được 63 khiếu. Trong khi đó, mấy ngày nay Lục Diệp mải miết vào núi tìm Hổ Phách, dẫu có thời gian khai khiếu, nhưng mới chỉ mở đến 41 khiếu mà thôi.
Chênh lệch giữa hai bên ít nhất là 20 linh khiếu, đương nhiên Chu sư huynh chiếm ưu thế về phương diện linh lực dự trữ.
Nhưng điều này không thể giúp gã lấy được ưu thế trong chiến đấu, nhất là loại chiến đấu liều mạng huyết tinh thô bạo như thế, thậm chí nó còn khiến gã cảm thấy tuyệt vọng, bởi vì đối thủ có thể dùng linh văn tác chiến. Không nói xa xôi, chỉ hai đạo linh văn phòng ngự kia bảo vệ vị trí yếu hại thôi đã là thứ gã không thể phá vỡ nổi rồi.
Gã cũng từng thử đánh nát linh văn kia, nhưng mỗi khi một kiếm của gã làm suy yếu uy năng của nó, đối phương lại có thể thúc giục linh lực tu sửa lại nó như mới.
Trừ phi có thể một kích phá vỡ linh văn kia, nếu không có công kích bao nhiêu cũng vô tác dụng.
Chu sư huynh cảm nhận được thương thế của bản thân đang dần dần tăng lên, trong đầu gã cũng dần dần không còn tâm tư muốn báo thù cho sư đệ sư muội đồng môn nữa. Ngược lại, gã lại dần dần cảm thấy nếu cứ tiếp tục đánh như vậy, rất có thể mình sẽ chết ở chỗ này.
Hơn nữa dưới thế công liên miên không dứt của đối phương, thậm chí gã còn không có thời gian truyền tin ra bên ngoài.
Ánh đao lóe lên, Lục Diệp lại bổ một đao tới, Chu sư huynh lại nâng kiếm đỡ, nếu là lúc trước, chắc chắn gã sẽ đâm về phía tay cầm đao của đối phương, gã có lòng tin mình sẽ đâm tới trước khi một đao của đối phương bổ xuống.
Nhưng hiện giờ gã lại không dám, bởi vì Chu sư huynh biết làm như vậy là vô dụng, đối phương sẽ không lùi bước, dù bị đâm, một đao này vẫn chém xuống như cũ.
Một đao này bị trường kiếm của gã đỡ được, nhưng lực lượng cực lớn cũng trùng kích khiến thân hình gã bất ổn.
Lục Diệp nhấc chân đạp thẳng vào giữa đoạn đùi của máu tươi đầm đìa Chu sư huynh. Đó là một trong những thương thế mà Lục Diệp gây ra ngay từ đầu, vết thương rất sâu.
Chu sư huynh kêu thảm một tiếng, thân hình bất ổn, bị đá nửa quỳ xuống đất, nhưng gã vẫn thuận thế vung một kiếm tạo thành một vết thương thật dài trên bắp chân Lục Diệp.
Lục Diệp không cảm thấy đau đớn, hắn lại nhào tới lần nữa, trường đao trong tay cuồn cuộn nổi lên một mảnh đao quang, chụp thẳng xuống đầu Chu sư huynh.
Keng keng keng. . .
Tiếng binh khí giao phong truyền ra, trảm kích của Lục Diệp bị Chu sư huynh ngăn cản từng cái một. Cho đến một khắc nào đó, một tiếng rắc giòn vang, trường kiếm trong tay Chu sư huynh rên rỉ rồi nứt vỡ, chỉ còn lại một đoạn thân kiếm dài chưa tới nửa thước...
Tạo hình của trường kiếm vốn không thích hợp dùng để bổ chém, cho nên Lục Diệp mới chuyển sang dùng trường đao. Bổ chém như vậy, dù trường kiếm của Chu sư huynh có phẩm chất tốt hơn, cũng không nhịn được giày vò.
Vũ khí trong tay bị tổn hại, đây tuyệt đối là tin dữ với Chu sư huynh.
Gã giương mắt lên, đã thấy trường đao của Lục Diệp bổ xuống, nhưng lần này, gã còn thứ gì để ngăn cản đâu?
Một lát sau, Lục Diệp cả người đẫm máu đứng tại chỗ, tay phải cầm đao kịch liệt run rẩy, mất máu quá nhiều khiến sắc mặt hắn trở nên tái nhợt.
Trước mặt hắn, Chu sư huynh nằm trên vũng máu, thân thể co rút một cái, trong miệng tràn ngập máu, thỉnh thoảng lại ho nhẹ, ánh vàng vốn bao trùm trên người gã đã sớm bị Lục Diệp chém nứt, trên người có từng miệng vết thương sâu có thể nhìn thấy xương, nghiêm trọng nhất là một vết ở cổ, một đao kia suýt nữa đã chém lìa đầu gã.
Tạm thời gã còn chưa chết, sinh mệnh lực của tu sĩ Linh Khê ngũ tầng rất ngoan cường, nhưng cũng không còn lực lượng phản kháng.
Lục Diệp nâng trường đao trong tay lên, đâm thẳng tới.
Tiếng ma sát của lợi khí đâm vào máu thịt vang lên, Chu sư huynh kịch liệt co giật một cái, ngay sau đó không còn âm thanh gì nữa.
Mắt thấy một chút hồng quang trên mu bàn tay đối phương bay ra, Lục Diệp mới hoàn toàn yên lòng.
Hắn thắng rồi!
Lại nói, trên thực tế, Lục Diệp có thể thắng trận chiến này, hoàn toàn là loạn quyền đánh chết sư phụ già.
Kể cả tu vi và kỹ xảo Chu sư huynh đều vượt xa Lục Diệp, nhưng đại khái là gã chưa bao giờ liều mạng cùng người khác như vậy, cũng chưa từng gặp loại đối thủ ngoại trừ bảo vệ hai chỗ yếu hại, những vị trí khác hoàn toàn không phòng thủ, cộng thêm trường đao sắc bén vô cùng, không ngừng điên cuồng bổ chém tới, hoàn toàn lộ ra tư thế không phải ngươi chết chính là ta vong, khiến cho tu vi và kỹ xảo của bản thân gã hoàn toàn không có đất dụng võ.
Trường đao trong tay Lục Diệp lập tức rơi xuống đất, thân thể hắn lảo đảo ngã về phía sau.
"Lục Diệp!" Tiếng khóc của YY vang lên, nàng đúng lúc vọt tới phía sau hắn, lấy thân thể nhỏ nhắn của mình chống đỡ hắn, để Lục Diệp chậm rãi trượt trên mặt đất.
Hổ Phách cũng tập tễnh phóng đến, đi tới trước mặt Lục Diệp, cái đầu to cọ cọ vào người hắn.
Lục Diệp thở hổn hển, vết thương xuyên qua ngực phải khiến hắn khó thở, phổi đã tê dại. Hắn gian khổ lấy ra hai viên Liệu Thương đan từ trong túi trữ vật, yên lặng cảm nhận tình trạng của mình.
Rất tồi tệ, các loại vết thương xuyên qua trên người, lại có không dưới hai mươi vết thương lớn nhỏ. Mặc dù Liệu Thương đan này hữu dụng, nhưng vẫn không đủ để khôi phục thương thế nghiêm trọng như vậy.