Chương 170: Có Di Ngôn Gì Nhanh Nói, Chậm Là Không Kịp Đâu…
Chương 170: Có Di Ngôn Gì Nhanh Nói, Chậm Là Không Kịp Đâu…
Linh lực toàn thân chỉ còn lại một phần. Hắn chỉ chiến đấu trong quãng thời gian một chén trà ngắn ngủi nhưng lại tiêu hao quá lớn. Có điều, hắn cũng âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn vì lúc ấy hắn chỉ thúc giục hai mặt Ngự Thủ linh văn bảo vệ chỗ yếu hại, nếu lại thúc giục thêm một cái nữa, chỉ sợ không kiên trì được tới thắng lợi cuối cùng.
YY ở một bên lo lắng nhìn hắn, có lòng hỗ trợ những lại không biết nên bắt đầu từ nơi nào.
Lục Diệp run rẩy vươn tay, lấy ra một bộ y phục mới từ trong túi trữ vật, thở hổn hển: "Băng bó vết thương..."
YY vội vàng đưa tay xé bộ y phục kia thành từng mảnh, băng bó từng vết thương cho Lục Diệp, hiển nhiên trước kia nàng chưa từng làm loại chuyện này, băng bó hơi lộn xộn, nhưng tốt xấu gì cũng có chút tác dụng cầm máu.
"Dẫn ta đi, nơi này không thể ở lâu." Khí tức của Lục Diệp đã yếu hơn rất nhiều, dường như có thể hôn mê bất cứ lúc nào, mặc dù đến chết Chu sư huynh cũng không thể truyền ra bất cứ tin tức gì, nhưng động tĩnh trận chiến trước cũng không nhỏ, rất có thể sẽ dẫn tu sĩ phụ cận tới.
Còn nữa, trong rừng rậm này cũng có rất nhiều yêu thú mãnh thú, mùi máu tươi sẽ kéo chúng lại đây.
YY gật đầu, phân phó một tiếng với Hổ Phách, nó lập tức cúi người xuống, chờ YY nâng Lục Diệp lên lưng hổ, lúc này mới đứng dậy.
YY lại nhặt trường đao của Lục Diệp rơi xuống mặt đất lên, sau đó chạy ra ngoài thu hồi linh khí chuông nhỏ và túi trữ vật của đám người Chu sư huynh.
Lục Diệp nằm trên lưng hổ nhìn thấy cảnh này, lòng tràn đầy vui mừng.
Không bỏ qua bất kỳ chiến lợi phẩm nào, đây là truyền thống tốt đẹp cỡ nào chứ...
"Lục Diệp, chúng ta đi đâu bây giờ?" YY hỏi.
Lục Diệp giơ ngón tay chỉ về một phương hướng, Hổ Phách lập tức phóng đi, YY cũng ngồi lên lưng hổ, đỡ thân thể Lục Diệp, miễn cho hắn rơi xuống.
Cảnh sắc bốn phía không ngừng lui về phía sau, ý thức của Lục Diệp cũng càng ngày càng mơ hồ, hắn cảm giác mình sẽ hôn mê rất nhanh. Nhưng YY lại không biết cứu người, cho nên nếu hắn hôn mê, chỉ dựa vào hai viên Liệu Thương đan lúc trước chưa chắc đã phát huy được tác dụng quá lớn, nói không chừng hắn sẽ chết.
Cho nên việc cấp bách trước mắt, chính là phải tìm người cứu trị.
Trong đầu hắn lập tức hiện ra bộ dáng một mỹ nhân nói chuyện nhẹ nhàng. Nhưng hiện giờ đang là nửa đêm, còn hơn một canh giờ nữa là trời sáng, nếu như tốc độ của Hổ Phách nhanh một chút, chắc hẳn có thể đuổi kịp.
"Ngoài trăm dặm, Anh Sơn, tìm Hoa Từ!" Cuối cùng Lục Diệp lấy ra Thập Phân đồ từ trong túi trữ vật của mình, giao cho YY. Hắn vừa nói xong đã hoàn toàn ngất đi.
YY không biết Hoa Từ là ai, nhưng nếu Lục Diệp đã phân phó như vậy, nàng chỉ biết làm theo.
Một tay YY vịn Lục Diệp, một tay kiểm tra bên trong Thập Phân đồ, xác định vị trí của Anh Sơn rồi chỉ dẫn Hổ Phách chạy về hướng đó.
......
Một chiếc xe ngựa đang chạy trên đường, mục tiêu là Lưu Tô phường, người đánh xe là Khổng Ngưu, người ngồi trong xe là Hoa Từ, cuộc sống như vậy đã kéo dài thật lâu, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, thì mỗi ngày Hoa Từ đều sẽ đến Lưu Tô phường cứu trị cho những tu sĩ bị thương kia.
Trong xe, cũng không biết nàng đang suy nghĩ điều gì mà ánh mắt xuất thần, ngẫu nhiên lại lộ ra một nụ cười, dường như đang nhớ lại chuyện gì đó vui vẻ.
Bỗng nhiên nàng cúi đầu nhìn về phía mu bàn tay phải của mình, có người truyền tin tới, mà người có thể liên lạc với nàng, lại chỉ có mấy người Tán Du Xã thôi.
Hoa Từ kiểm tra một phen, bỗng nhiên nhảy khỏi xe.
Khổng Ngưu đánh xe nhận thấy động tĩnh đằng sau, vội vàng ghìm ngựa lại, quay đầu nhìn qua, đã thấy Hoa Từ chạy ngược lại đường về nhà, từ xa xa còn có âm thanh truyền đến: "Hôm nay không ra chợ, ngươi cũng trở về đi."
"A!" Khổng Ngưu đáp một tiếng, nhanh nhẹn chuyển hướng xe ngựa, quay về cùng nàng.
Gã không hỏi tình huống là gì bởi vì với gã, lời của Hoa Từ chính là mệnh lệnh, chỉ cần tuân theo là được, dù sao cái mạng này của gã cũng là Hoa Từ cho.
Hoa Từ vội vàng chạy về Anh Sơn, Nguyễn Linh Ngọc lập tức đi ra nghênh đón.
"Tình hình thế nào?" Nàng mở miệng hỏi.
Nguyễn Linh Ngọc nặng nề nói: "Vết thương rất nặng."
Lớn tới từng này rồi nhưng nàng còn chưa trông thấy ai bị thương nghiêm trọng như thế. Nói thật, Lục Diệp còn sống sót đã là chuyện làm nàng kỳ quái rồi.
Có thể nói rằng gần như toàn thân Lục Diệp không còn một chỗ nào nguyên vẹn, thương thế như vậy, sống còn thống khổ hơn là chết.
"Tỷ là Hoa Từ sư tỷ sao? Cầu xin tỷ cứu Lục Diệp." YY đi tới, ngẩng đầu nhìn Hoa Từ, vẻ mặt cầu khẩn.
Hoa Từ theo tiếng nhìn tới, hơi ngẩn ra, lần trước Lục Diệp chỉ đơn độc một mình tới đây, lần này lại có thêm một thiếu nữ diện mạo khả ái cùng theo.
Bên cạnh còn có một con hổ lớn hình thể khổng lồ đang nằm trên mặt đất. Vốn toàn thân hổ lớn kia trắng như tuyết, nhưng máu tươi trên người lại nhuộm hơn phân nửa thân thể nó thành màu đỏ như máu.
Nó nằm ở đó, ngực và bụng không ngừng phập phồng...
Hoa Từ không nói nhảm nhiều, mở miệng nói: "Người ở đâu?"
Nguyễn Linh Ngọc nói: "Hắn ở chỗ cũ."
"Ta đi xem một chút."
Trong chốc lát, tại gian lầu trúc mà Lục Diệp từng ở lúc trước, Hoa Từ đã nhìn thấy thiếu niên phảng phất như bị tưới máu tươi lên người kia, dù nàng đã nhìn quen tu sĩ bị thương nhưng cũng nhịn không được khẽ nhíu mày.
Thương thế này... quá nghiêm trọng.
Nàng đi lên kiểm tra tình huống của Lục Diệp, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Đúng lúc này, Lục Diệp đang hôn mê lại chậm rãi tỉnh táo. Hắn mở hai mắt ra, tầm mắt mông lung nhìn nữ tử ngồi bên cạnh mình.
Bốn mắt nhìn nhau, Hoa Từ cười ha hả một tiếng: "Đây là ai vậy ta? Chúng ta đúng là hữu duyên, nhanh như vậy đã gặp lại rồi."
Lục Diệp có chút xấu hổ. Mặc kệ nói như thế nào, lần trước hắn không chào mà đi cũng có chút không đúng.
"Thương tích nặng như vậy, thần tiên cũng khó cứu, thần tiên cũng khó cứu." Hoa Từ chậm rãi lắc đầu, nàng dùng âm thanh mềm mại nhất để nói ra những lời đâm thấu tim gan nhất: "Có di ngôn gì nhanh chóng nói đi, chậm chút nữa là không kịp rồi."