Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 175 - Chương 175: Ta Tên Là Lục Y Y!!!

Chương 175: Ta Tên Là Lục Y Y!!! Chương 175: Ta Tên Là Lục Y Y!!!

Hoa Từ mở cửa, thấy là Lục Diệp, cảnh giác nói: "Sao vậy, lần này lại muốn cho ta uống thuốc gì?"

"Ngươi bớt nói vớ vẩn đi!" Lục Diệp không nhịn được trừng mắt nhìn nàng một cái: "Lần trước là bị ngươi hù dọa, ngươi cho rằng ta không biết sao?"

Hắn cũng mất mấy ngày mới phản ứng lại, nói như thế nào Hoa Từ cũng là y tu cảnh giới ngũ tầng, vô cùng tinh thông dược lý, sao có thể dễ dàng bị một viên đan dược làm mê muội như vậy? Dù đan dược kia có loại hiệu quả này, nhưng nàng chỉ ngửi một hơi, làm sao có thể trúng dược nặng như vậy?

Cho nên hắn lập tức lấy đan dược màu hồng phấn kia ra, tự mình ngửi một cái.

Kết quả là không có chuyện gì xảy ra!

Lúc ấy hắn mới biết mình đã bị Hoa Từ đùa giỡn.

"Bị phát hiện rồi ư..."

Lục Diệp lại trừng mắt nhìn nàng một cái, lúc này mới nói đến chính sự: "Ngày mai ta sẽ đi, chỉ lại đây nói lời tạm biệt với ngươi thôi. Đa tạ ngươi đã cứu giúp hai lần."

Hoa Từ chớp chớp mắt: "Ta là y giả, ngươi là bệnh nhân, ngươi trả linh đan, ta sẽ cứu người, là đạo lý bình thường thôi."

"Mặc kệ nói như thế nào, vẫn phải cám ơn ngươi." Lục Diệp nghiêm túc nói.

Hoa Từ cười cười: "Vậy chúc ngươi một đường thuận buồm xuôi gió, tiền đồ như gấm."

"Đa tạ."

"Còn việc gì nữa không?"

"Hả? Không còn nữa. "

"Vậy ta nghỉ ngơi đây."

Cửa phòng bị đóng lại, lúc này Lục Diệp mới nhớ tới, hắn quên thêm hảo hữu với nữ tử này rồi... Hắn giơ tay lên muốn gõ cửa nhưng suy nghĩ một chút lại bỏ qua, lần này hắn rời đi, về sau chưa chắc đã có cơ hội gặp lại.

Sáng sớm hôm sau, Hoa Từ trước sau như một vẫn được Khổng Ngưu hộ tống chạy tới Lưu Tô phường.

Nàng đã rời khỏi trước khi Lục Diệp rời đi.

Ngược lại, tiểu cô nương Nguyễn Linh Ngọc lại qua đây tiễn biệt, chia tay lệ đẫm thấm khăn với YY. Mãi đến khi Lục Diệp cưỡi Hổ Phách đi thật xa, lúc quay đầu lại vẫn nhìn thấy nàng đứng trước sơn môn rách nát kia dùng sức vẫy tay.

Hổ Phách xuống núi, bắt đầu chạy như bay, cảnh sắc bốn phía không ngừng lui về phía sau, tâm trạng YY không được tốt lắm. Mấy ngày nay nàng và Nguyễn Linh Ngọc đã kết thành tình bạn thâm hậu, bỗng nhiên phải tách khỏi bằng hữu này, đương nhiên trong lòng đầy lưu luyến.

Lục Diệp cũng không biết nên an ủi nàng thế nào, đành phải mặc nàng, tự mình nuốt linh đan, luyện hóa tu hành trên lưng hổ.

Hắn chỉ còn kém một bước đã đạt tới cảnh giới Linh Khê tứ tầng, phỏng chừng ngày mai có thể đạt thành.

Cho đến lúc ban đêm nghỉ ngơi, YY mới chậm rãi hồi phục lại, nàng cởi túi trữ vật buộc ở cổ Hổ Phách xuống, lấy ra rất nhiều thuốc bột và bông băng sạch sẽ từ bên trong.

"Ngươi lấy những thứ này ở đâu ra vậy?" Lục Diệp vừa ăn thịt nướng, vừa tò mò hỏi

"Hoa Từ sư tỷ cho." YY giải thích: "Nàng nói sau này nếu ngươi lại bị thương, những loại thuốc này có thể bôi bên ngoài hoặc là uống. Còn những miếng vải bông sạch sẽ kia, chắc chắn là dùng để băng bó vết thương."

Lục Diệp nhìn mấy thứ này, tâm trạng trở nên đầy phức tạp, mặc dù Hoa Từ hơi tham tiền một chút, nói chuyện cũng gai góc một chút, nhưng không thể phủ nhận rằng nàng vốn là một người rất nhiệt tình, biết Lục Diệp thường xuyên tranh đấu với người khác bị thương, liền chuẩn bị mấy thứ này cho hắn.

"Thật là..." Lục Diệp bĩu môi, đã chuẩn bị cho hắn mấy thứ này thì hôm qua lúc nói lời tạm biệt cứ giao là được nhưng hết lần này tới lần khác, nàng chẳng chịu nói gì cả.

"Lục Diệp Lục Diệp, có phải Hoa Từ sư tỷ vừa ý ngươi không?" YY lộ vẻ mặt tò mò hỏi, Hổ Phách đang gặm thịt cũng ngẩng đầu, đôi mắt hổ sáng quắc nhìn chằm chằm vào hắn.

"Tiểu hài tử nói lung tung gì vậy?" Lục Diệp cất kỹ đồ đạc, hắn không cảm thấy mình có mị lực lớn như vậy, tới mức chỉ vài lần tiếp xúc đơn giản đã có thể mê hoặc được một nữ tử như nàng.

Hoa Từ đã cứu chữa rất nhiều người, chung quy lại, trong mắt nàng, hắn chỉ là một bệnh nhân giàu có mà thôi.

Nhưng đối với Lục Diệp, ân tình hai lần cứu mạng lại cần phải ghi nhớ trong lòng.

Kỳ thật Tán Du Xã là một nơi không tệ, nếu không phải Lục Diệp cần đi tới trụ sở của Bích Huyết tông, ở lại bên kia tuyệt đối là một lựa chọn rất tốt.

Hắn lại tiếp tục tu hành, không biết YY đã chạy đi đâu, lúc trở về cứ lén lén lút lút.

Tới hừng đông, bọn họ lại tiếp tục lên đường, thỉnh thoảng YY sẽ biến mất đâu không thấy, còn mang theo túi trữ vật mà Lục Diệp đưa cho nàng. Lục Diệp hỏi nàng đã làm gì, nàng chỉ mỉm cười thần thần bí bí nhưng không nói cho hắn biết!

Giữa nàng và Hổ Phách có cảm ứng đặc biệt, chỉ cần khoảng cách không quá xa đều có thể cảm ứng được nhau, cho nên Lục Diệp cũng không lo lắng nàng sẽ lạc mất.

"YY, họ của ngươi là gì?" Trên lưng hổ, hiếm thấy YY chịu ngoan ngoãn một lần, Lục Diệp mở miệng hỏi.

"Ta không nhớ rõ." YY lắc đầu, nàng có thể nhớ rất nhiều chuyện, nhưng cũng có rất nhiều chuyện không nhớ rõ.

"Như vậy..." Lục Diệp suy nghĩ một chút: "Một người, dù sao cũng phải có họ của mình mới được, nếu không ngươi lấy họ của ta?"

"Lấy họ của ngươi?" YY nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó khuôn mặt tươi cười: "Được, ngươi tên là Lục Nhất Diệp, ta tên là Lục Y Y, nghe có vẻ là người một nhà!"

Bỗng nhiên nàng nhảy lên đầu Hổ Phách, đón gió mạnh đập vào mặt, hai tay đặt ở bên miệng hô to: "Ta là Lục Y Y!"

Thanh âm truyền ra xa xa trong vùng hoang dã trống trải.

Đan lực tan ra, linh lực chảy xuôi, khiếu thứ 47 dần dần tràn đầy.

Đêm thứ hai rời khỏi Anh Sơn, Lục Diệp đạt được yêu cầu thăng cấp lên tứ tầng.

Thế nhưng muốn thăng cấp đến cảnh giới này, còn phải chuyển đổi công pháp trước.

Bởi vì nguyên nhân thường xuyên chuyển đổi Thao Thiết Xan và Kim Thiền Tiêu Dao quyết, cho nên với hắn, loại chuyện này đã trở nên cực kỳ đơn giản.

Dưới sự khống chế của Lục Diệp, linh lực đang nhanh chóng chảy xuôi trong cơ thể dần chậm lại. Cũng vì vậy, liên kết giữa các đại linh khiếu bị ngắt kết nối.

Hắn lại dựa theo lộ tuyến hành công của Hồng Liên Trùng Tiêu quyết, thúc giục linh lực bản thân, từ Nguyên linh khiếu, linh lực xuyên suốt linh khiếu thứ nhất, thứ hai cho đến linh khiếu thứ chín.

Có lẽ vì đây là lần đầu tiên hắn thúc giục Hồng Liên Trùng Tiêu quyết, cho nên vòng tuần hoàn tiểu chu thiên này vận chuyển rất chậm.
Bình Luận (0)
Comment