Chương 174: Lại Rời Đi…
Chương 174: Lại Rời Đi…
Hắn không biết rốt cuộc Đổng Thúc Dạ đã gặp phải chuyện gì, nhưng hiện giờ gã đã không còn uy phong lẫm lẫm như lúc đuổi giết hắn trước đó nữa, nói là chó nhà có tang cũng không quá đáng, thoạt nhìn toàn thân gã cực kỳ chán nản, trên má cũng có thêm một vết sẹo.
Lục Diệp nghĩ thế nào cũng không ra, vì sao Đổng Thúc Dạ này lại chạy đến nơi đây?
Nhưng có thể xác định là gã không đến tìm hắn, lúc ấy chắc hẳn gã đã cảm thấy mình giết được hắn rồi, cho nên mới rời đi, nếu gã thật sự đến để đuổi giết hắn, sẽ không trốn ở chỗ này mượn rượu giải sầu.
Hắn lại nhớ tới chuyện lần trước Hoa Từ nói với mình, trụ sở của Cửu Tinh Tông bị Huyền Môn công chiếm, toàn bộ trụ sở đều bị Huyền Môn thiêu rụi sạch sẽ.
Nhưng dù như vậy, trụ sở vẫn còn ở đó, chẳng qua Cửu Tinh Tông cần phải hao phí cái giá thật lớn để xây dựng lại thôi, Huyền Môn cũng không có bản lĩnh đi chiếm hai trụ sở.
Hiện giờ xem ra, mặc dù trụ sở của Cửu Tinh Tông bị công chiếm, nhưng Đổng Thúc Dạ không chết, dù sao gã cũng là một pháp tu cảnh giới thất tầng, sẽ không bị giết dễ dàng như vậy.
Lục Diệp không hiểu vì sao Đổng Thúc Dạ lại xuất hiện ở chỗ này và cũng không có hứng thú đi biết, hắn chỉ biết, mình phải nhanh chóng chạy trốn.
Nếu hắn tiếp tục ở lại khu vực này, lỡ như ngày nào đó gặp được Đổng Thúc Dạ, thì có mười cái mạng cũng không đủ cho gã giết.
Trên lầu hai, ánh mắt Đổng Thúc Dạ vô thần nhìn đường phố phía dưới, nhìn người tới người đi, thế gian huyên náo này mang tới cho gã một loại xúc động muốn giết sạch tất cả mọi người.
Ngày đó khi gã đuổi giết Lục Diệp, có nhận được Tào Dã truyền tin, tới khi vội vàng trở về trụ sở của tông môn, nhìn thấy khắp nơi là một mảnh núi thây biển máu, toàn bộ trụ sở tông môn bị lửa lớn bao phủ.
Ngay trong một mảnh hỗn độn kia, Vương Ương đã chờ đợi từ lâu, lập tức cầm kiếm giết tới!
Gã một đường bôn ba qua lại, linh lực tiêu hao thật lớn, Vương Ương lại lấy tĩnh chế động, tất nhiên đã chiếm hết thượng phong.
Huống chi gã vốn không phải là đối thủ của Vương Ương.
Trận chiến đó, suýt chút nữa gã đã bị Vương Ương chém giết tại chỗ, cuối cùng mặc dù may mắn thoát khỏi một kiếp, nhưng ba linh khiếu của bản thân lại bị Vương Ương phá vỡ, cứ như vậy tu vi thất tầng trượt xuống lục tầng.
Đổng Thúc Dạ trốn trong núi hoang rừng rậm dưỡng thương hơn một năm, lúc này mới một lần nữa hiện thân.
Cửu Tinh Tông bên kia đã nhiều lần triệu hoán gã, nhưng gã nào dám đáp lại?
Trụ sở tông môn bị công chiếm, đệ tử tử thương vô số cũng thôi đi, mấu chốt là đủ loại gia trì trên Thiên Cơ trụ đều bị Huyền Môn cướp sạch.
Kiến trúc trụ sở có thể xây dựng lại, đệ tử có thể nhận lại, vật tư tổn thất có thể tiếp tục tích lũy, nhưng những gia trì kia lại không phải dễ dàng khôi phục như vậy, đó là thành quả mấy chục năm nỗ lực của tất cả tu sĩ Linh Khê cảnh trong tông môn.
Có thể nói chỉ trong trận chiến này, toàn bộ những gì Cửu Tinh tông kinh doanh nhiều năm ở Linh Khê chiến trường đều bị hủy hoại hết chỉ trong chốc lát.
Hơn nữa thiếu tông chủ cũng bị giết ở dưới sự trông coi của gã.
Loại sơ suất này, đừng nói chỉ là một tên Linh Khê cảnh thất tầng như Đổng Thúc Dạ, kể cả cảnh giới cửu tầng cũng gánh không nổi.
Tông môn triệu hoán, đơn giản là muốn truy cứu trách nhiệm, nếu Đổng Thúc Dạ dám trở về, đừng nói mặt trời ngày mai, chỉ sợ mặt trăng đêm nay cũng không thấy được.
Gã sợ cho nên gã hao hết công huân tích góp mấy năm nay của mình, xóa bỏ lạc ấn thuộc về Cửu Tinh tông trong ấn ký chiến trường, từ đó phản bội tông môn!
Phóng mắt nhìn khắp Cửu Châu, người phản bội tông môn như Đổng Thúc Dạ là cực kỳ hiếm thấy, bởi vì xóa bỏ lạc ấn của tông môn cần hao phí rất nhiều công huân, thế nhưng Đổng Thúc Dạ đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Công huân vất vả tích góp mấy năm đều tiêu tốn sạch sẽ, trên người còn mang theo thân phận và thanh danh phản đồ, ba chỗ linh khiếu bị phá, con đường phía trước gần như đoạn tuyệt, tựa như Đổng Thúc Dạ đã đến bước đường cùng.
Mà nguồn gốc của tất cả những chuyện này, chỉ vì Quá Sơn hổ Nhất Diệp kia đã giết thiếu chủ Cửu Tinh Tông.
Nếu không phải như thế, Cửu Tinh Tông sẽ không tiếp nhận Huyền Môn tuyên chiến, nếu không phải như thế, gã sẽ không mạo hiểm tự mình xuất thủ đuổi giết hắn, trụ sở của Cửu Tinh Tông cũng không bị công phá dễ dàng như vậy.
Đổng Thúc Dạ nhớ tới Quá Sơn hổ chết tiệt kia, lập tức bị lửa giận thiêu đốt, chỉ hận không thể đào thi thể hắn ra chém thành hơn trăm đoạn.
Chết như thế, đúng là quá dễ dàng cho hắn!
Cũng may Đổng Thúc Dạ cũng không phải không có chỗ để đi. Mấy năm nay ít nhiều hắn cũng có chút quen biết trong Linh Khê chiến trường, dù tu vi đã rớt xuống, nhưng vẫn là cảnh giới lục tầng, hơn nữa, gã ở lục tầng gần như vẫn mạnh hơn tất cả những tu sĩ lục tầng bình thường khác, vẫn có thể tùy tiện tìm một thế lực bát phẩm cửu phẩm nào đó rồi gia nhập.
Thế nhưng trước đó, gã phải rời xa trụ sở của Cửu Tinh Tông mới được, hẳn là tông môn bên kia đã bắt đầu tìm kiếm tung tích của gã rồi.
......
"Lục Diệp, chúng ta phải đi sao?" Trong phòng, YY hỏi.
Lục Diệp khẽ gật đầu: "Nên đi rồi." Sau đó, hắn lại quay đầu nhìn nàng: "Ngươi và Hổ Phách có thể ở lại."
"Ngươi đừng hòng bỏ chúng ta lại!" YY có chút tức giận nói: "Đã nói cùng nhau bắt đầu đoạn hành trình này thì cũng phải cùng nhau chấm dứt nó rồi. Có phải ngươi cảm thấy ta và Hổ Phách là thứ cản đường ngươi không?"
"Nói bậy gì vậy?" Lục Diệp gõ đầu nàng một cái rõ đau: "Không có Hổ Phách thì ta đã sớm chết từ lâu rồi."
YY đưa tay che trán, tức giận nói: "Cho nên ta mới là người vô dụng nhất."
"Ngươi cũng rất hữu dụng."
"Hữu dụng như thế nào?" YY mang vẻ mặt chờ mong nhìn hắn.
Lục Diệp nghiêm túc suy nghĩ một lát: "Lúc ta nghỉ ngơi đều là ngươi ở bên cạnh cảnh giác, có thể để ta ngủ ngon."
"Ùm..." YY cúi đầu xuống.
Lục Diệp giơ tay véo mặt nàng: "Được rồi, ngày mai chúng ta sẽ rời đi, nói lời tạm biệt với Linh Ngọc đi."
Chờ YY đi rồi, Lục Diệp đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, hắn cũng nên nói chuyện riêng với Hoa Từ mới được. Lần trước, hắn đã đi mà không từ biệt, lần này không thể như vậy nữa, nói như thế nào, người ta cũng từng cứu hắn hai lần, làm như vậy không đúng lắm.
Lục Diệp rời khỏi lầu trúc, đến phòng bên cạnh rồi nhẹ nhàng gõ cửa.