Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 173 - Chương 173: Gặp Lại Người Quen…

Chương 173: Gặp Lại Người Quen… Chương 173: Gặp Lại Người Quen…

Y Y nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Linh Ngọc tỷ rất tốt, Hoa Từ sư tỷ cũng rất tốt, những người khác đều rất tốt, nếu có thể ở tại chỗ này cũng không tệ, nhưng vẫn phải xem ngươi."

"Không cần xem ta, nếu ngươi muốn lưu lại thì có thể lưu lại. Đúng là những người này đều không tệ."

"A, vậy không lưu lại." Y Y ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói: "Nếu cùng nhau xuất phát, thì hãy cùng nhau đi đến cuối cùng, chúng ta đi cùng ngươi."

Lục Diệp giơ tay vỗ vỗ đầu nàng.

Y Y lập tức có chút tức giận: "Tại sao lại sờ đầu ta? Coi ta là tiểu hài tử hả?"

Lục Diệp nắm lấy đầu nàng, dùng sức xoa xoa.

"Tức chết ta rồi!" Vất vả lắm Y Y mới thoát khỏi ma trảo, nàng lập tức dậm chân chạy ra ngoài.

Rất nhanh, từ bên cạnh đã truyền đến tiếng cười nói vui vẻ của nàng và Nguyễn Linh Ngọc.

Lục Diệp chậm rãi bước ra dưới sự cung kính của một vị quản sự phân minh Thiên Cơ Thương Minh tại Lưu Tô phường.

Hắn đã bán đi sáu khối Nguyên Từ Quáng cuối cùng, ngay cả mớ túi trữ vật lấy được từ chỗ đám người U Vân sơn lúc trước cũng bán cả cho Thiên Cơ Thương Minh.

Lục Diệp không bán túi trữ vật của Chu sư huynh, mà tốn một phần phí tổn mời lão tu sĩ của Thương Minh mở khóa cấm chế. Hắn muốn nhìn xem bên trong có thứ tốt gì hay không.

Kết quả đã khiến hắn thất vọng, so sánh thu hoạch và trả giá, hắn chẳng những không kiếm được, ngược lại còn thua lỗ!

Quả nhiên mở túi có mạo hiểm nhất định, đầu tư cần phải thận trọng.

Phỏng chừng thứ đáng giá nhất toàn thân Chu sư huynh chính là thanh trường kiếm linh khí kia, nhưng lúc giao thủ nó đã bị Lục Diệp chặt đứt rồi.

Bài học này khiến hắn âm thầm quyết định, sau này mỗi khi lấy được túi trữ vật, chỉ cần không phải là nhân vật cấp thiếu chủ gì đó kia, tất cả đều đóng gói bán đi.

Ngược lại, món linh khí Ngự Thú quyển kia còn bán được hơn mười khối linh thạch. Đồ chơi này là linh khí của Vu sư tỷ nọ, chuyên môn dùng để đối phó yêu thú, công dụng có hạn, cho nên không đáng giá lắm.

Về cơ bản, những linh thạch thu được đều bị Lục Diệp đổi thành linh đan, chỉ lưu lại ba mươi khối linh thạch dự phòng, dù sao giao dịch cùng tu sĩ đều dùng linh thạch làm tiêu chuẩn, cũng có thể dùng linh đan nhưng lại có chút thiệt thòi.

Bởi vì mười khối linh thạch chỉ có thể mua được chín hạt linh đan trong Thương Minh mà thôi.

Lúc này, lượng Nguyên Từ khoáng bán ra đều tương đối lớn, cho nên rất đáng giá, cuối cùng hắn thu được năm trăm viên linh đan.

Tính ra hắn vẫn còn mấy chục hạt Uẩn linh đan. Đương nhiên, đây đã là toàn bộ tài sản của hắn hiện giờ rồi.

Đối với một tu sĩ cấp thấp, đây là một khoản tài phú rất khổng lồ.

Nhưng Lục Diệp chỉ tính toán một chút, đã biết những linh đan này không kiên trì được bao lâu, hiện giờ tu vi của hắn đang tăng lên từng bước, hiệu suất luyện hóa linh đan cũng tăng lên, sắp tới cảnh giới tứ tầng, cho nên tốc độ này còn có thể nhanh hơn.

Hổ Phách cũng biến thành một tên nhà giàu ăn đan.

Ngày đó Lục Diệp cho Y Y mấy bình linh đan, hôm qua hắn đã hỏi một chút, hình như cũng không còn mấy hạt.

Nhưng không thể phủ nhận chính là, chỉ hơn mười ngày qua, Hổ Phách đã mang tới cho người ta cảm giác áp bách càng mạnh, rõ ràng nó đã trưởng thành hơn không ít.

Hoa Từ lén lút nói với Lục Diệp, rất có thể là Hổ Phách một loại dị thú cực kỳ hiếm thấy, từ việc nó có thể chuyển hóa Y Y thành Trành linh đã có thể nhìn ra điểm này, nếu có đủ tài nguyên, loại dị thú này có thể nhanh chóng trưởng thành, trong tương lai rất có khả năng, sẽ trở thành một trợ lực rất mạnh cho tu sĩ.

Lục Diệp thì không nhìn ra, cũng đúng thôi, kiến thức của hắn không quá nhiều, lúc ấy trong lòng hắn chỉ biết rằng, về sau hắn phải nghĩ cách kiếm thêm vật tư tu hành mới được.

Nguyên Từ Quáng mà hắn mang ra từ Tà Nguyệt cốc đã hết sạch, chờ sau khi chút linh đan này tiêu hao xong, hắn không thể trông cậy vào Tụ Linh linh văn làm bản thân chậm rãi tăng lên thực lực được, làm vậy hiệu suất quá thấp.

Cho nên dù trước mắt linh đan trong Lục Diệp sung túc, nhưng tâm trạng của hắn lại rất muộn phiền.

Lục Diệp đi trên đường phố, hắn đang chạy tới điểm trị liệu của Hoa Từ nhưng không đi được bao xa, chợt nghe từ trên lầu hai của một tửu lâu bên cạnh truyền đến một tiếng rống giận: "Mang rượu lên! Người đâu? Chết hết rồi sao?"

Lục Diệp nghe vậy, lại hơi giật mình, bởi vì giọng nói của người này có chút quen thuộc, dường như hắn đã từng nghe ở đâu đó.

Nhưng hắn xuất phát từ Thanh Vân Sơn, một đường đi tới cũng không hề tiếp xúc với quá nhiều người, làm sao có thể đụng phải người quen ở chỗ này?

Hắn hơi trầm ngâm, sắc mặt bỗng ngưng trọng hẳn lên, sau đó xoay người đi về phía tửu lâu kia. Lục Diệp mới vào cửa, đã có người đi lên nghênh đón: "Mời đạo hữu vào bên trong, ăn chút gì? Uống chút gì không?"

Mặc dù đối phương không cúi đầu khom lưng như đám tiểu nhị tửu lâu trong Phàm Tục giới, nhưng thái độ cũng rất nhiệt tình.

Về cơ bản đều là tán tu làm chủ mở ra một vài cửa tiệm kinh doanh bên trong phường thị, bọn họ không có tông môn làm chỗ dựa, cũng không có trưởng bối chiếu cố, chỉ có thể dùng phương thức này chậm rãi tích lũy tài nguyên cần thiết để tu hành.

"Tìm người." Lục Diệp hạ thấp giọng, rồi trực tiếp đi về phía cầu thang.

Tán tu kia liền mỉm cười lui đi.

Lục Diệp từng bước một đi lên lầu, cho đến khi vào cầu thang nhị tầng, mới dừng lại, thò đầu lên nhìn một cái.

Bên cửa sổ, có một nam tử tóc tai bù xù thoạt nhìn chật vật nghèo túng đang ngồi ngay ngắn, trước bàn bày mấy món ăn nhỏ, trên mặt bàn cùng mặt đất bày đầy vò rượu...

Dường như người này gặp phải chuyện cực kỳ không vừa lòng, đang mượn rượu giải sầu.

Lục Diệp chỉ liếc mắt một cái, đã lập tức lui xuống, trái tim đập thình thịch.

Đổng Thúc Dạ!

Vừa rồi khi Lục Diệp nghe được âm thanh, mặc dù hắn cảm thấy quen tai, nhưng ngẫm lại vẫn cho rằng tình huống này không có khả năng, cho nên để an toàn, hắn vẫn mạo hiểm đi lên xác nhận một chút.

Vừa nhìn đã phát hiện người này thật sự là Đổng Thúc Dạ mới đuổi giết hắn quãng thời gian trước.
Bình Luận (0)
Comment