Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 185 - Chương 185: Quyết Định Phá Vây

Chương 185: Quyết Định Phá Vây Chương 185: Quyết Định Phá Vây

Sau một chén trà, Y Y trở về, nói cho Lục Diệp một tin tức rất xấu. Trên ngọn núi phía trước lại có mấy tu sĩ đang xông thẳng tới bên này, xem ra những người kia cùng một bọn với đám người bị giết lúc trước.

Nhưng bản thân Lục Diệp lại có thể xác định được khi năm tu sĩ kia bị giết chết, bọn họ không hề truyền ra bất cứ tin tức gì, bởi vì chiến đấu kết thúc quá nhanh, bọn họ có muốn cũng không kịp làm như vậy.

Rõ ràng không chút sơ hở, vậy vì sao đồng bọn của đối phương lại biết mà giết tới đây? Rút cuộc là tình huống như thế nào?

Lục Diệp thoáng suy tư một lát, sau đó hắn quyết định lui về.

Hắn không biết những tu sĩ đang lao về phía mình có tu vi gì, Y Y chỉ thấy mấy người, không dám tới quá gần, đương nhiên không thể xác định được tu vi cao thấp.

Nếu như tu vi của đối phương không cao, Lục Diệp còn có lòng tin đối phó, nhưng nếu trong những người kia có mấy ngũ tầng hoặc là có một, hai lục tầng, thì phiền toái to.

Đương nhiên khả năng này không cao, dù sao nơi này cũng là vòng ngoài chiến trường.

Lục Diệp chỉ cảm thấy thế cục này không đúng lắm. Bởi vì suốt quãng đường hắn đi tới, dù sẽ đụng phải một vài tu sĩ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên đụng phải tu sĩ nhiều lần thế nào.

Hắn chỉ đơn thuần hoài nghi, có phải bản thân đã xâm nhập vào địa bàn của một thế lực nào đó hay không? Thế nhưng trên Thập Phân đồ đánh dấu, nơi này chính là chỗ giao giới giữa ba thế lực, không thuộc về bất cứ một nhà nào

Y Y lại lần nữa tiến đến dò đường, rất nhanh, một tin tức càng xấu hơn truyền đến, phía sau cũng có người, chừng mười tu sĩ đang dần dần bọc phía sau vây hắn lại.

Lục Diệp bỗng cảm giác không ổn. Bây giờ hắn hoàn toàn có thể xác định được rằng bản thân đã xâm nhập vào địa bàn của một thế lực nào đó rồi, bằng không đâu thể gây nên phản ứng lớn như vậy?

Đáng tiếc, giờ phút này muốn lui đi đã muộn, Lục Diệp mơ hồ có thể phát hiện ra dao động linh lực từ trong tay những tu sĩ khác, điều này có nghĩa là khoảng cách hai bên đã rất gần rồi.

Hắn vỗ lên người Hổ Phách, muốn thay đổi phương hướng, lướt đi từ một bên khác.

Trước sau đều có người, chẳng lẽ hai bên trái phải cũng có sao?

Trong đại điện, Hàn Già Nguyệt mang ánh mắt oán hận nhìn về phía điểm sáng màu trắng đang nhảy lên vọt xuống tại Bách Phong sơn, từng mệnh lệnh được truyền ra, một hàng nối tiếp một hàng điểm sáng màu đen từ những đỉnh núi khác xuất phát, bọc đánh điểm trắng kia.

Bây giờ nàng đã đạt được một tin tức xác thực, tu sĩ xâm nhập này cưỡi một con hổ lớn trắng như tuyết, cho nên tốc độ rất nhanh, tu sĩ Thái La Tông ở phía sau truy kích hắn đều không đuổi kịp.

Nhưng nàng không cần đệ tử nhà mình phải đuổi kịp địch nhân. Dưới quá trình không ngừng điều động của nàng, một vòng vây nghiêm mật đang chậm rãi thành hình. Bốn phía xung quanh điểm sáng màu trắng đều có chi chít những điểm đen với số lượng gần 30 cái, bất kể hắn phá vây từ hướng nào đều sẽ gặp phải công kích, chỉ cần kéo dài hắn trong chốc lát thôi, những người khác sẽ cùng nhau tiến lên, chặt hắn thành thịt muối!

Trong lúc diễn ra Long Tuyền hội lại phát sinh loại tình huống này, tuyệt đối đã khiến Hàn Già Nguyệt nổi giận. Nếu không phải nàng không thể xuất thủ trên Long Tuyền hội, nàng chỉ hận không thể tự mình ra tay đi bắt gia hỏa cưỡi Bạch Hổ kia tới, cho hắn nếm thử lần lượt các loại nhân gian khổ hình!

Trên lưng hổ, sắc mặt Lục Diệp đã ngưng trọng đến đỉnh điểm. Suốt một canh giờ bôn ba vừa rồi, hắn đã phát hiện chẳng những bản thân không thể thoát khỏi những địch nhân không biết kia, ngược lại thế cục càng ngày càng không ổn.

Y Y cũng không tiếp tục đi ra dò đường nữa, bởi vì bốn phương tám hướng đều là địch nhân!

Hắn có chút không rõ lắm, làm cách nào mà kẻ địch lại có thể hoàn thành vòng vây này? Phải biết rằng, hơn nửa ngày qua hắn đều cưỡi Hổ Phách đột trái xông phải, tiến lên không có bất cứ quy luật nào, nhưng vẫn bị bao vây?

Tránh không thoát, chỉ có giết ra ngoài!

Lục Diệp đưa một tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hổ, còn một tay còn lại đè chặt chuôi đao, Hổ Phách như biết tâm ý của hắn, nó gầm lên một tiếng, tốc độ tăng mạnh, xông thẳng tới vòng vây trước mặt.

Bọn họ quyết định phá vây!!!

Hổ Phách vượt qua một khe núi, bỗng phía trước có mấy bóng người trực tiếp đánh tới, trên người tên cầm đầu có linh quang nồng đậm, rõ ràng là tu sĩ ngũ tầng.

Người này nhảy vọt lên thân một cây lớn gần đó, thân hình như gió, cách hơn mười trượng đã đánh giết đến Lục Diệp bên này, một cây trường thương trong tay, thương xuất như long, trong miệng quát chói tai: "Nhận lấy cái chết!"

Linh lực tràn trề phun trào phía trên thanh trường thương kia, tiếng xé gió bén nhọn vang lên, càng tăng thêm uy thế của một thương này.

Khoảng cách hai bên nhanh chóng bị rút ngắn, hiện giờ Hổ Phách muốn tránh đã không còn kịp nữa rồi, Lục Diệp nâng tay đánh về phía người kia, linh lực phun trào trong lòng bàn tay.

Ngay lập tức, ánh đỏ chợt hiện, một con chim mập vỗ cánh đánh về phía người kia.

"Pháp tu?" Người vừa lao tới giật nảy cả mình, lấy tu vi tứ tầng, lại có được tốc độ thi pháp nhanh như vậy, hắn là một pháp tu rồi.

Đạo thuật pháp này khá tương đồng với Hỏa Điểu Thuật, nhưng khác với Hỏa Điểu thuật bình thường chính là, hỏa điểu do đối phương thi triển ra có chút mập. . .

Thân ở giữa không trung không dễ tránh né, người này đâm ra một thương, chính giữa người con chim mập đang bay tới.

Chỉ nghe “Ầm” một tiếng, linh lực bắn tung tóe, khí tức nóng rực bao trùm lấy gã, may mà tu sĩ ngũ tầng này vội vàng thúc giục linh lực hộ thể mới bình yên vô sự, thời điểm rơi xuống đất, trên mặt gã đầy vẻ ngưng trọng.

Chỉ trong nháy mắt tiếp xúc, gã đã cảm giác được linh lực của đối phương cực kỳ tinh thuần, dường như không phải loại linh lực mà một tu sĩ tứ tầng nên có. . .

Gã quay đầu nhìn lại, đã thấy thiếu niên cưỡi hổ trắng giết ra từ một bên sườn, hoàn toàn không có ý giao phong chính diện cùng gã, bên kia có hai tu sĩ cảnh giới tứ tầng liên thủ bọc đánh tới, vũ khí của một người trong đó là thanh khảm đao, thoạt nhìn cực kỳ nặng nề. Đối phương bổ thẳng xuống ngay đầu hổ lớn.
Bình Luận (0)
Comment