Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 186 - Chương 186: Phá Vây, Phá Vây, Không Ngừng Phá Vây!

Chương 186: Phá Vây, Phá Vây, Không Ngừng Phá Vây! Chương 186: Phá Vây, Phá Vây, Không Ngừng Phá Vây!

Một người khác lại cầm trường kiếm trong tay, vẽ ra từng bông hoa kiếm, đâm về phía Lục Diệp trên lưng hổ.

Khí tức nóng rực tiếp tục hiện ra, linh lực màu đỏ hội tụ lại, chợt có thêm một con chim cút to béo bay ra, đánh úp về phía tu sĩ tứ tầng cầm đao kia.

Đồng thời Lục Diệp rút đao, một đao chém về phía địch nhân sử dụng kiếm nọ.

Lại nghe “Đinh đương” một tiếng, tu sĩ tứ tầng sử dụng kiếm không nhịn được thoáng lùi người về sau.

Mặc dù tu vi của hai bên giống nhau, nhưng một đao mang theo thế hổ vồ của Lục Diệp lại là thứ mà gã hoàn toàn không thể ngăn cản nổi.

Một bên khác, con chim cút to béo bị tứ tầng cầm đao kia chém tan, mặc dù không thể gây tổn thương đến gã nhưng nó cũng miễn đi vận rủi khiến Hổ Phách bị đánh, thừa dịp người kia bị linh lực của chim cút nổ tung đánh tới làm đầu óc choáng váng, Hổ Phách đã quét ra một trảo. Người kia kêu lên một tiếng đau đớn, trước ngực truyền ra tiếng gãy xương, toàn thân ngã nhào trên đất.

Trong chớp mắt, thế giáp công của hai tu sĩ tứ tầng bị phá, phía sau còn có mấy tu sĩ tam tầng trợn mắt há hốc mồm nhìn hổ lớn và thiếu niên đánh giết tới, nhất thời chân tay luống cuống.

"Mau tránh!" Tu sĩ ngũ tầng kia vội vàng hô to.

Ở trong kế hoạch ban đầu, là gã cùng hai tứ tầng kia phụ trách vòng công kích thứ nhất, bảo đảm đánh cho người đến xâm phạm kia rớt xuống khỏi lưng hổ, chỉ cần quật được hắn xuống, hắn nhất định phải chết.

Nhưng gã tuyệt đối không ngờ rằng, tu sĩ tứ tầng kia lại là một pháp tu.Hắn thi triển một chiêu Hỏa Điểu thuật kia nhanh chóng vô cùng, làm một thương khí thế hung mãnh của gã cũng phải không công mà lui.

Có thể rõ ràng nhận ra, gã cảnh giới ngũ tầng không thể tạo được hiệu quả ngăn cản tương ứng, hai tứ tầng cũng không làm gì nổi đối phương, còn lại vài tu sĩ tam tầng làm sao có thể ngăn cản được?

Hổ lớn hùng tráng lướt qua từ bên người mấy tu sĩ cảnh giới tam tầng kia, tu sĩ ngũ tầng thế như chẻ tre, đuổi theo mấy bước, mắt thấy khoảng cách hai bên càng ngày càng xa, chỉ có thể oán hận dừng lại.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tên sư đệ tam tầng đưa tay che lấy yết hầu, máu tươi đã nhuộm hồng cả nửa người trên, trong miệng không ngừng tràn ngập máu nóng, đưa tay chụp vào gã, gian nan hô: "Sư huynh cứu ta!"

Còn có thể cứu sao được? Thương thế như vậy chỉ có thể chờ chết.

Đợi tu sĩ Thái La Tông từ phía sau truy kích tới đây chạy đến, chỉ thấy mấy người kia biểu lộ khó coi đứng ở nguyên chỗ, một tên đồng môn đã chết thảm tại chỗ.



Phá vây, phá vây, không ngừng phá vây!

Vẻ mặt Lục Diệp đầy nghiêm túc, hắn cảm giác nhìn bốn phương tám hướng đều có địch nhân, bất kể hắn xông về phương hướng nào, đều không thoát khỏi những người kia vây quét.

Hắn thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc mình đã trêu ai ghẹo ai! Đây là địa bàn nhà ai? Chẳng lẽ hắn đã rơi vào bên trong ổ trộm cướp rồi sao?

Cũng may có Hổ Phách, nếu không phải tốc độ của nó cực nhanh, khiến cho hắn tuy đối mặt với vây quét liên tục không ngừng, cũng có vốn liếng giết ra khỏi trùng vây.

Nhưng hắn có thể cảm giác được, mình càng tiến lên, cường độ vây quét càng lớn, lúc ban đầu còn khó đụng phải một tu sĩ ngũ tầng, nhưng đến giờ phút này, trong mỗi lần hắn đụng phải tu sĩ đều chắc chắn có một hai tu sĩ có cảnh giới ngũ tầng tọa trấn, khiến hắn khó chịu kinh người.

Không chỉ hắn khó chịu, Hàn Già Nguyệt trong đại điện đang nhìn Ảnh Nguyệt Bàn cũng không khá hơn.

Nàng phải trơ mắt nhìn xem điểm trắng kia tả xung hữu đột ở bên trong Bách Phong sơn, không ngừng bị bao vây, không ngừng phá vây rời đi, thỉnh thoảng còn có một hai điểm đen bỗng nhiên bị dập tắt.

Không đến một ngày, đã có mười mấy tu sĩ Thái La Tông chết trên tay gia hỏa này!

Hàn Già Nguyệt khẽ nghiến hàm răng ngà kêu kèn kẹt, trong lòng chỉ hận không thể chụp điểm trắng kia từ bên trong Ảnh Nguyệt Bàn ra, rồi một ngụm cắn chết!

Long Tuyền hội đang tiến hành thật tốt, bỗng nhiên có một cây gậy quấy phân heo giết ra, thế mà hết lần này tới lần khác Thái La Tông bọn họ lại liên tục ăn thiệt thòi dưới tay người này.

Hàn Già Nguyệt vốn là người phụ trách Long Tuyền hội, đương nhiên phải gánh vác một chút trách nhiệm.

Nếu như chỉ vẻn vẹn như vậy thì cũng thôi, đơn giản chính là đã có mười mấy đệ tử chết đi. Tuy Thái La Tông có thể gánh chịu được tổn thất như vậy, dù sao Long Tuyền hội lần nào mà không có người chết, nhưng tình huống hiện giờ lại là Thái La Tông vì vây quét người này, đã bỏ vào rất nhiều tinh lực và nhân thủ, sẽ dẫn đến bọn họ liên tục thất bại trong lúc giao phong cùng Thanh Vũ sơn.

Gia hỏa Thang Vũ này đương nhiên không chịu ngồi yên xem trò hay, vừa nhìn thấy Thái La Tông bên này bị một kẻ ngoại lai kiềm chế, đương nhiên sẽ làm ra rất nhiều động tác.

Hiện giờ bên Thái La tông đã dần mất đi những tòa núi đã chiếm được lúc trước.

Nhưng cố tình là Thái La Tông bên này lại không thể bỏ mặc kẻ ngoại lai kia. Đã có mười mấy đệ tử chết trên tay hắn rồi, bỏ mặc không quan tâm sẽ hoàn toàn không có cách nào bàn giao được. Còn nữa, bây giờ kẻ ngoại lai kia vẫn ở trên địa bàn Thái La Tông, cứ mặc kệ hắn thì tổn thất đương nhiên sẽ lớn hơn.

Cho nên Thái La Tông đã gặp phải một tình cảnh rất lúng túng. Bọn họ muốn tranh thủ thời gian giết kẻ ngoại lai kia, sau đó dốc tất cả tinh lực vùi đầu vào tranh phong cùng Thanh Vũ Sơn, nhưng bọn họ lại giết không chết kẻ kia, nhất thời không biết làm như thế nào.

So sánh lại, giờ phút này không còn nghi ngờ gì nữa, trong lòng Thang Vũ đang mừng thầm, vốn dĩ Thanh Vũ sơn bọn họ bên này đang ở thế yếu, nhưng một vị khách không mời mà đến lại giúp bọn họ chậm rãi cứu vãn được thế cục.

Thế nhưng nhìn qua điểm trắng chợt tới chợt lui bên trong Bách Phong sơn kia, trong lòng của gã cũng có chút khó chịu. Gia hỏa này đi một đường thẳng là tốt rồi, như thế có thể giết ra địa bàn Thái La Tông, tiến vào địa bàn Thanh Vũ Sơn. Chỉ cần hắn tiến vào địa bàn Thanh Vũ Sơn, như vậy song phương có thể nối liền đầu.

Lấy đủ loại biểu hiện của người này trước đó, nếu như có thể thu nạp vào dưới trướng, tuyệt đối sẽ là một trợ lực lớn cho Thanh Vũ Sơn.

Bây giờ Thang Vũ chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, cho vị khách không mời này kiên trì được lâu hơn một chút, chỉ có tiếp tục sống sót, mới có thể tiếp tục kiềm chế tinh lực của Thái La Tông thôi.
Bình Luận (0)
Comment