Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 187 - Chương 187: Trước Mặt… Ba Tu Sĩ Ngũ Tầng!!!

Chương 187: Trước Mặt… Ba Tu Sĩ Ngũ Tầng!!! Chương 187: Trước Mặt… Ba Tu Sĩ Ngũ Tầng!!!

Gã đang nghĩ như vậy, bỗng nhiên lại nhíu mày, bởi vì điểm trắng bên trong Ảnh Nguyệt Bàn lại tiếp tục thay đổi phương hướng tiến lên, mà lần này lại đi thẳng tới địa bàn Thanh Vũ Sơn.

Tên khốn này cuối cùng cũng thông minh hơn rất nhiều rồi, Thang Vũ lập tức đưa tin ra ngoài.

Đó là cơ hội, Thanh Vũ Sơn có thể thử xem, có thể tìm thời điểm tiếp xúc với người này hay không.

Bên kia Hàn Già Nguyệt cũng rõ ràng thấy được động tác của Thang Vũ, ánh mắt lập tức sắc bén như đao, hung hăng nhìn chằm chằm gã một cái. Tiếp đó, nàng cũng thúc giục ấn ký chiến trường, truyền ra từng đạo chỉ lệnh, bất kể như thế nào, cũng không thể mặc cho kẻ ngoại lai kia tiến vào địa bàn Thanh Vũ Sơn!

Trong sơn dã, Lục Diệp cưỡi Hổ Phách chật vật chạy trốn, mấy tấm linh phù nổ tung phía sau, giữa khoảng linh lực phun trào, thuật pháp bị phong ấn ở bên trong linh phù bắn ra, làm hắn chật vật khôn tả.

Cả một ngày giao phong, đám tu sĩ vây quét hắn cũng học được thông minh rồi, ở thời điểm đụng mặt lập tức lấy linh phù ra bắt chuyện trước tiên

Mặc dù linh phù rất quý giá, nhưng tu sĩ cấp thấp chỉ cần cắn răng buộc bụng một chút, vẫn có thể mua nổi. Về cơ bản, bất cứ ai cũng sẽ chuẩn bị một lượng lớn linh phù xem như át chủ bài bảo vệ tính mạng.

Giờ phút này, bọn họ không kể tổn thất, liên tiếp đánh ra, đã khiến Lục Diệp cảm thấy vô cùng khó giải quyết, nếu không phải hắn có thể liên tục thúc giục Ngự Thủ linh văn tớ ngăn cản, chỉ sợ hắn cùng với Hổ Phách đã sớm bó tay chịu chết rồi.

Dù là như thế, một người một hổ vẫn có thêm thật nhiều thương thế.

Trên thực tế, không riêng gì linh phù, đám tu sĩ không biết thuộc thế lực nào kia còn xuất động yêu thú truy sát. Số lượng tu sĩ có được yêu thú không nhiều, bởi vì yêu thú tương đối khó thuần hóa, làm không tốt còn phản phệ chủ nhân.

Giờ phút này, Lục Diệp đang chạy trốn ở phía trước, phía sau có năm sáu tu sĩ cưỡi từng loại yêu thú khác biệt đuổi sát theo. Mặc dù những con yêu thú kia không thần tuấn được như Hổ Phách, tốc độ cũng không nhanh bằng nó, nhưng phía trước Lục Diệp không ngừng có người quấy nhiễu, khiến hiệu suất phá vây của hắn giảm xuống nghiêm trọng, chỉ cần hơi chút trì hoãn, sẽ bị đuổi kịp ngay.

Nhiều lần Lục Diệp suýt nữa bị vây khốn triệt để, thật vất vả mới giết ra một cái lỗ hổng, tiếp tục trốn chạy.

Một phen dây dưa xuống, dường như Lục Diệp đã phát hiện một vấn đề, đó chính là không thể quay tới quay lui. Nếu hắn càng quay tới quay lui, số lượng của địch nhân sẽ càng nhiều, ngược lại nếu đi thẳng tắp, lại chạm phải ít địch nhân hơn.

Hắn không biết bọn tu sĩ Thái La Tông này có Hàn Già Nguyệt ở sau lưng chỉ dẫn, có Ảnh Nguyệt Bàn, tất cả động tĩnh của hắn đều không thể gạt được con mắt nàng.

Tiếng xé gió lại vang lên lần nữa, mấy mũi tên phân biệt từ phương hướng khác nhau bắn tới chỗ Lục Diệp. Mặc dù hắn rất kinh hãi nhưng không loạn, vừa thúc giục linh lực bảo vệ quanh thân vừa xuất đao chém tới phía trước.

Một mũi tên bắn về phía Hổ Phách bị hắn chặt đứt, đồng thời Hổ Phách bên dưới nhanh chóng di động theo hình chữ chi (之), tránh đi những mũi tên khác.

Đây cũng không phải Lục Diệp đang chỉ huy Hổ Phách, mà chính nó lấy giáo huấn đẫm máu tổng kết ra kinh nghiệm.

Bọn tu sĩ Thái La Tông biết muốn vây quét Lục Diệp, sẽ cần phải phế đi Hổ Phách đầu tiên, nếu không còn một con yêu thú như thế tồn tại, bọn họ rất khó bắt được Lục Diệp.

Cho nên từ mấy lần ngộ chiến lúc ban đầu, đám gia hỏa núp trong bóng tối bắn tên kia đã khóa chặt mục tiêu sang Hổ Phách, muốn giải quyết nó trước tiên.

Bởi vậy Hổ Phách gặp rủi ro cực lớn, bị bắn trúng mấy tên, cũng may đều không phải là thương thế gì quá nghiêm trọng, Lục Diệp chặt gãy những mũi tên kia, chỉ để lại một nửa thân tên cắm ở trên người Hổ Phách.

Từ đó về sau, Hổ Phách liền trở nên thông minh, vừa nghe được tiếng xé gió lập tức chuyển động như rắn trườn, tránh đi rất nhiều công kích.

Vừa mới tránh được mấy mũi tên kia, phía trước đã có mấy người nhảy tới, trong màn đêm, linh quang trên người mấy kẻ kia vô cùng dễ thấy.

Ba tu sĩ ngũ tầng!

Lục Diệp buông tầm mắt xuống, ý thức được tình huống có chút không ổn.

Nếu chỉ một tu sĩ ngũ tầng, hắn còn có thể ứng đối một chút, nhưng hai người lại hoàn toàn không thể chống lại, trước mắt đã có ba tu sĩ ngũ tầng, một khi bị vây, hẳn phải chết không nghi ngờ.

Cũng không biết đây rốt cuộc là địa bàn thuộc thế lực nào, nội tình lại hùng hồn như thế, đoạn đường này đi tới, hắn đã đụng phải mười tu sĩ cảnh giới ngũ tầng rồi.

Phải biết rằng, trước đó hắn từng tham dự tranh đấu giữa Huyền Môn và Cửu Tinh tông, nhưng ngay cả bóng dáng tu sĩ cảnh giới ngũ tầng cũng không gặp được.

Hắn lại không biết, Huyền Môn và Cửu Tinh tông tuyên chiến trong lúc vội vàng, phần lớn tu sĩ ngũ tầng của hai thế lực này đều ở bên ngoài lịch luyện, không kịp trở về, khiến cho số lượng rất ít, mà đôi bên luôn kiềm chế lẫn nhau, đương nhiên hắn sẽ không gặp được.

Nhưng Long Tuyền hội lại khác. Đây là thịnh điển ba năm một lần, ba nhà thế lực phụ cận cực kỳ chú trọng tới nó. Và từ mười ngày trước, tất cả tu sĩ phía trên nhị tầng, phía dưới ngũ tầng đã tụ tập tại bên trong trụ sở, chờ đợi Long Tuyền hội bắt đầu.

Phải biết rằng, số lượng tu sĩ ngũ tầng của một tông môn khá nhiều, Lục Diệp đụng phải mười mấy người chỉ là một phần nhỏ trong đó mà thôi, phần nhiều hơn đều trấn thủ bên trong những ngọn núi. Mặc dù Hàn Già Nguyệt chỉ hận không thể băm nát Lục Diệp, nhưng nàng cũng biết cân nhắc nặng nhẹ, biết không thể vì một tu sĩ tứ tầng không rõ lai lịch mà điều ra tất cả cường giả. Nếu nàng thật sự làm như vậy, chắc chắn Thanh Vũ Sơn sẽ thừa lúc vắng mà vào, đến lúc đó cũng không chỉ đơn giản là chết mười mấy người, chỉ sợ sẽ vứt bỏ rất nhiều đỉnh núi.

Hai trong ba tu sĩ ngũ tầng nhảy ra kia, đã đánh giết về phía Lục Diệp, một người còn lại dừng ở cách đó không xa, đưa tay chỉ vào vị trí Lục Diệp, linh lực phun trào nơi đầu ngón tay.

Là một pháp tu!

Lục Diệp cảm thấy đau đầu.
Bình Luận (0)
Comment