Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 188 - Chương 188: Còn Muốn Xem Kịch???

Chương 188: Còn Muốn Xem Kịch??? Chương 188: Còn Muốn Xem Kịch???

Còn nữa, đủ loại gặp gỡ trước đó đã dạy cho hắn hiểu được một điều, trốn chạy vốn không phải biện pháp tốt, dường như đối phương có năng lực nắm chắc hành tung của hắn, hơn nữa còn có một người cực kì cao minh đang chỉ huy bọn họ, bởi vậy địch nhân mới rất dễ dàng hình thành nhiều lần vây quét hắn như thế.

Mắt thấy Lục Diệp phóng về phía kia. Thể tu ngũ tầng nọ vội vàng hét lớn: "Đừng để hắn chạy!"

Binh tu cầm đại chùy trong tay kia, ưỡn ngực một cái, nhanh chóng đứng dậy, ngăn ở phía trước Hổ Phách, trên hai cánh tay nổi đầy gân xanh, gã lại giơ đại chùy lên cao cao, mạch máu trên cánh tay nổ tung, chỉ trong nháy mắt máu tươi đã nhuộm hồng cả y phục.

"Đến nhận lấy cái chết!" Gã hét lớn vọt tới Lục Diệp.

Linh lực nhuộm đỏ phun trào, Lục Diệp đưa tay đánh ra một đạo thuật pháp về phía gã.

Khóe mắt binh tu kia kịch liệt nhảy lên một cái, trong lòng tức giận mắng, gã quên mất kẻ này còn có thuật pháp, nhưng đương nhiên, gã vẫn không thể né tránh, chỉ còn cách toàn lực thúc giục linh lực hộ thân, một chùy đánh xuống nghênh đón thuật pháp kia.

Ầm...

Thân hình binh tu nọ bay ngược lại, lồng ngực gã đã hiện lên một mảnh máu thịt mơ hồ, còn có mùi khét truyền ra. Cùng lúc đó, Lục Diệp cưỡi Hổ Phách nhảy qua người gã. Đương nhiên, không đơn giản như thế, hắn còn cúi người chém ra một đao, trên trường đao được gia trì Phong Duệ linh văn trong nháy mắt, linh quang chớp động.

Thanh âm lợi khí cắt vào huyết nhục vang lên, máu tươi phun trào, Lục Diệp còn chưa kịp kiểm tra chiến quả của mình, đã bị Hổ Phách mang theo rời đi.

"Mau đuổi theo!" Phía sau có người hét lớn, từng mũi tên xé gió bắn ra, tiến vào trong màn đêm.

Lục Diệp phát hiện ra phản ứng cấp bách của đám người này, lập tức hiểu được, lựa chọn của mình không sai.

Nếu vừa rồi hắn thật sự xông ra ngoài từ chỗ phòng thủ yếu kém kia, dĩ nhiên có thể giải quyết nguy hiểm nhất thời, nhưng vẫn tiếp tục bị đuổi giết. Lục Diệp thầm có suy đoán, dường như chỗ phòng thủ yếu kém kia là sơ hở do đối phương cố ý lưu lại chờ hắn xông vào.

Linh khí chuông nhỏ đã được hắn thu hồi, pháp tu ngũ tầng vốn đang bị vây khốn bên trong lại đạt được tự do trong nháy mắt, gã lập tức đánh ra một đạo thuật pháp về phía Lục Diệp đang chạy trốn, nhưng hắn đã sớm đi không còn bóng dáng.

Những tu sĩ cưỡi yêu thú kia tiếp tục đuổi giết. Nhưng khi chạy thêm một đoạn, dường như bọn họ nhận được mệnh lệnh gì đó, rồi đồng loạt dừng tại chỗ, hướng ánh mắt đầy oán hận nhìn về phía Lục Diệp rời đi, trong mắt tràn đầy không cam lòng.

Giờ phút này, nếu quan sát trên Ảnh Nguyệt Bàn, sẽ nhận thấy ở phía trước điểm sáng màu trắng của Lục Diệp đang có hai mươi mấy điểm sáng màu xanh lướt nhanh về phía hắn. Mà ở trên đỉnh núi phụ cận, lại có một đống điểm sáng màu xanh khác đang chém giết với điểm sáng màu đen kia.

Động tĩnh mà Lục Diệp nghe được lúc trước đã truyền ra từ bên kia.

Trong đại điện, ánh mắt Hàn Già Nguyệt như phun lửa nhìn về phía Thang Vũ, nếu như ánh mắt có thể giết người, giờ phút này Thang Vũ đã chết hơn trăm lần rồi.

Hai mươi mấy điểm sáng màu xanh tới gần điểm sáng màu trắng kia, rõ ràng là do Thang Vũ điều động, nếu không phải như thế, sao Thái La Tông có thể buông tha đuổi giết? Hàn Già Nguyệt hiểu nếu nàng ra lệnh tiếp tục đuổi giết, đám người Thái La Tông kia sẽ xông vào địa bàn của Thanh Vũ sơn.

Bên cạnh đó, chiến đấu phụ cận cũng do Thang Vũ hạ lệnh khởi xướng nhưng Thanh Vũ Sơn không muốn chiếm giữ đỉnh núi kia, chỉ muốn tạo ra một ít động tĩnh, phát tín hiệu cho kẻ ngoại lai kia thôi.

Hiện giờ xem ra, kẻ ngoại lai này là một tên rất thông minh, mặc dù giữa hắn và Thang Vũ không có bất kỳ trao đổi nào, nhưng dưới sự an bài điều động ngầm của Thang Vũ, kẻ ngoại lai này lại chủ động tiến lại gần Thanh Vũ sơn bên kia.

Mà chỗ sơ hở nàng thiết kế lại không có tác dụng dụ địch.

Như vậy xem ra, Hàn Già Nguyệt đã hoàn toàn bại trong vòng giao phong cách không này, bên nàng đã chết mười mấy tu sĩ, mất mấy ngọn núi, nhưng không giết được kẻ ngoại lai kia, ngược lại còn trơ mắt nhìn hắn được Thanh Vũ Sơn tiếp ứng.

"Mạnh như vậy?" Tần Vạn Lý với thân hình nhỏ gầy ở một bên, thoáng kinh hô một tiếng.

Gã ở chỗ này xem kịch đã gần một buổi chiều cộng thêm một đêm, cũng tận mắt nhìn thấy điểm sáng màu trắng kia tả xung hữu đột ở trong Bách Phong sơn như thế nào. Nói thật gã rất bội phục hắn. Nếu đặt mình vào vị trí của người kia, ở tu vi tứ tầng, gã tuyệt đối không làm được loại trình độ này. Bởi vì nếu hắn không có một chút bản lĩnh, chắc chắn đã chết ở lần đầu tiên bị bao vây rồi.

Đương nhiên, nếu chỉ thoát vòng vây không thôi cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, mấu chốt là vừa rồi trên Ảnh Nguyệt Bàn có một chấm đen tượng trưng cho tu sĩ ngũ tầng bỗng nhiên tàn lụi.

Nói cách khác, có một tu sĩ ngũ tầng đã chết trên tay kẻ ngoại lai này!

Chuyện này có chút kinh khủng. Thoát khỏi tu sĩ ngũ tầng đuổi giết, còn có thể nói là hắn dựa vào lực lượng của thú cưỡi, nhưng có khả năng vượt cấp giết người, vấn đề đã hoàn toàn khác rồi.

"Chỉ sợ kẻ này... là người xuất thân từ thế lực lớn nào đó?" Trong lòng Tần Vạn Lý thầm nghĩ.

"Còn muốn xem kịch?" Bỗng nhiên Hàn Già Nguyệt quay đầu nhìn về phía gã, ánh mắt phun lửa.

Tần Vạn Lý ho nhẹ một tiếng, vội vàng cải biến thành thái độ đoan chính: "Hàn sư tỷ nói đánh đâu, chúng ta sẽ theo đến cùng!"

Mặc dù Tần thị cùng đẳng cấp với bọn họ, trên chiến trường cũng có trụ sở của mình, nhưng thời gian quật khởi còn ngắn, có rất nhiều chỗ phải dựa vào Thái La Tông, đương nhiên hoàn toàn không dám đắc tội đối phương, nhất là hiện tại nữ nhân này đang nổi nóng, Tần Vạn Lý càng phải ứng đối cẩn thận.

Hàn Già Nguyệt thấy thái độ của gã như thế, trong lòng cũng bớt giận một chút, sau đó chẳng thèm kiêng dè Thang Vũ, đã bắt đầu thống nhất kế hoạch tiến công ngay trước mặt gã.

Đương nhiên Thang Vũ bên kia cũng đang bố trí ứng đối, ngẫu nhiên gã cũng liếc mắt nhìn Ảnh Nguyệt Bàn, sau khi phát hiện điểm sáng màu trắng kia đã tiếp xúc với người mà mình an bài, trong lòng càng thêm vững tâm!

Lúc này Lục Diệp nắm trong tay một phần ngọc giản, nhìn hai mươi mấy tu sĩ phía trước, một mực trầm mặc không nói.
Bình Luận (0)
Comment