Chương 190: Ai Biết Được Sẽ Gây Ra Náo Nhiệt Nhường Này?
Chương 190: Ai Biết Được Sẽ Gây Ra Náo Nhiệt Nhường Này?
Những người này không có địch ý, hơn nữa dường như bọn họ đã sớm biết hắn ở bên này. Hắn còn chưa tới gần, đã tỏ rõ thân phận, càng lộ ra trận doanh Hạo Thiên Minh của bản thân. Đối phương đãchủ động như thế, Lục Diệp đương nhiên cũng thể hiện ra hào quang màu xanh trong ấn ký chiến trường trên tay, miễn cho phát sinh hiểu lầm gì đó không vui.
Ngọc giản trong tay hắn vừa được tu sĩ ngũ tầng tên Tạ Kim cầm đầu đám người kia giao cho. Đối phương chỉ nói, cứ kiểm tra một phen sẽ hiểu rõ căn nguyên mọi chuyện và tình cảnh bản thân.
Mặc dù Tạ Kim kia có cảnh giới ngũ tầng, nhưng trong lời nói lại có chút khách khí.
Truy binh phía sau tạm thời không đuổi theo, Lục Diệp nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hổ, để cho Hổ Phách cảnh giác một chút, lúc này mới cầm lấy ngọc giản dán lên trán, kiểm tra một phen.
Chốc lát sau, hắn buông ngọc giản xuống, vẻ mặt đầy cổ quái.
Long Tuyền hội?
Ba thế lực chung nhau tổ chức một trận tranh đấu nhằm phân phối danh ngạch tiến vào Long tuyền?
Lục Diệp cũng có chút bó tay. Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn đi lại ở nơi không có người, cố gắng hết sức tránh đi địa bàn đã được những thế lực tông môn kia chiếm cứ, dù có nhu cầu, hắn cũng sẽ tìm phường thị mà tán tu tụ tập để mua đồ dùng sinh hoạt.
Lần vào phường thị của tán tu gần đây nhất vẫn là chuyện của mười ngày trước.
Nhưng cũng bởi không tiếp xúc với người khác, khiến cho hắn hoàn toàn không biết nơi này là địa điểm cử hành Long Tuyền hội. Sở dĩ hắn lựa chọn xuyên qua Bách Phong sơn, là bởi vì nơi này nằm ngay chỗ giao nhau giữa ba thế lực phụ cận, không thuộc về bất kỳ thế lực nào, vốn tưởng rằng từ bên này xuyên qua sẽ an toàn thuận tiện một chút… Ai biết được sẽ gây ra náo nhiệt nhường này?
Lần trước hắn lựa chọn Liệt Thiên hạp cũng thế, Liệt Thiên hạp vốn là chỗ giao giới của Huyền Môn và Cửu Tinh Tông, kết quả, một chuyến đi của hắn lại khiến hai thế lực đại chiến một trận, cuối cùng trụ sở của Cửu Tinh Tông đều bị công chiếm.
Hắn phát hiện hình như bản thân đã nhầm lẫn một chuyện rồi, đáng lẽ ra không nên lựa chọn chỗ giao giới của những thế lực kia, bởi vì thông thường, loại địa phương này đều rất hỗn loạn. Nếu hắn thật sự muốn tránh phiền toái, vẫn nên lựa chọn phạm vi thế lực của trận doanh Hạo Thiên Minh.
Lục Diệp âm thầm nhớ kỹ bài học này.
Căn cứ vào tin tức được nêu ra trên ngọc giản, vị trí hắn xông vào Bách Phong sơn chính là hậu phương lớn của Thái La Tông, cho nên mới bị tu sĩ Thái La Tông vây đuổi chặn lại.
Chuyện này trùng khớp với những gì hắn gặp phải trước đó. Ban đầu trong số những tu sĩ mà hắn gặp phải, có rất ít tu sĩ ngũ tầng, nhưng theo hắn không ngừng đi về phía trước, số lượng tu sĩ ngũ tầng lại càng ngày càng nhiều.
Bởi vì phía sau an toàn hơn phía trước, cho nên bất kể tu vi hay là số lượng, thì nhân thủ bố trí ở phía sau đều không cao. Ngược lại ở ngọn núi tiếp giáp với địa bàn Thanh Vũ sơn, lại cần người có tu vi cao hơn một chút tọa trấn, đương nhiên nhân số cũng nhiều hơn.
Và sở dĩ đám người Tạ Kim chạy tới tiếp ứng hắn, cũng bởi vì Ảnh Nguyệt Bàn kia, ba thế lực đều có tu sĩ cửu tầng của mình tọa trấn ở nơi đó, giám sát hướng đi của tất cả các tu sĩ trong Bách Phong sơn. Vậy nên bất kể Lục Diệp chạy trốn ẩn núp như thế nào, cũng không thể gạt được mấy tu sĩ cửu tầng này dò xét.
Hoàn toàn đúng, ngay từ ban đầu, Lục Diệp đã khó hiểu, không biết vì sao hắn luôn có cảm giác bản thân đang bị một đôi mắt nhìn chằm chằm không buông, và sau đó, bất kể hắn bỏ chạy như thế nào đều gặp phải vây quét, thì ra nguyên nhân chính là Ảnh Nguyệt Bàn kia.
Tình huống này hoàn toàn trùng khớp với tình cảnh của hắn. Về cơ bản, Lục Diệp đã có thể phán đoán ra đối phương không nói dối.
Hơn nữa mặc kệ nói như thế nào, hai mươi mấy người đối phương cũng đến tiếp ứng hắn, trợ giúp hắn thoát khỏi vận mệnh bị đuổi giết, coi như hắn đã nhận ân tình của đối phương rồi.
"Vị sư đệ này, nơi đây không nên ở lại lâu, kính xin dời bước lại nói sau." Tạ Kim đưa tay ra hiệu.
Lục Diệp gật đầu: "Được."
Một đám người liền dẫn theo Lục Diệp đi về phía trước, tốc độ cực nhanh.
Trên nửa đường, Tạ Kim và Lục Diệp tán gẫu, khi hỏi tên, đương nhiên Lục Diệp sẽ báo ra danh hiệu Nhất Diệp, cũng may Tạ Kim kia cũng rất thức thời, không tìm hiểu lai lịch xuất thân của hắn.
Trên thực tế, khi hành tẩu ở Linh Khê chiến trường, rất nhiều người sẽ giấu diếm sư môn của mình, nhất là một ít tu sĩ xuất thân từ thế lực lớn chạy ra vòng bên ngoài lịch lãm.
Đừng tưởng rằng tu sĩ xuất thân thế lực lớn sẽ đạt được đãi ngộ cao cấp gì đó, trên thực tế bọn họ mới chính là đối tượng bị trận doanh đối địch nhằm vào nhiều hơn cả.
Thang Vũ bên kia truyền tin cho Tạ Kim, nói cho gã biết rất có khả năng Lục Diệp là đệ tử đại tông môn, đương nhiên Tạ Kim sẽ rất thức thời, ăn nói đúng mực.
Trên đường đi, hai mươi mấy người kia lục tục tản ra hết, cuối cùng chỉ còn lại Tạ Kim và Lục Diệp. Những người khác đều được điều động từ đỉnh núi phụ cận, giờ phút này nhiệm vụ đã hoàn thành, đương nhiên bọn họ phải trở về trấn thủ.
Hơn nữa, lúc này Hàn Già Nguyệt đã phát điên rồi, nàng liên thủ với Tần Vạn Lý tấn công ngọn núi của Thanh Vũ Sơn, dẫn đến áp lực của Thanh Vũ Sơn bên này đột nhiên tăng lên. Ngọn núi mới chiếm được lúc ban ngày lại phải nôn ra ngoài, vô cùng bất đắc dĩ, cũng may nhân sự không có bao nhiêu thương vong.
Hai người Lục Diệp vượt qua hai ngọn núi, đến một sơn cốc, nơi này đèn đuốc sáng trưng, từng lều trại sừng sững. Đôi khi sẽ có tu sĩ ra ra vào vào trong những lều trại kia.
Lục Diệp cưỡi trên lưng hổ nhìn trái ngó phải, lại phát hiện rất nhiều tu sĩ ở nơi này đều có thương tích trên người. Rất nhiều lều trại còn truyền ra từng tiếng kêu thảm thiết, mùi máu tươi tràn ngập chung quanh.
Hắn lập tức hiểu được, có lẽ nơi này cũng tương tự như bệnh viện dã chiến. Những tu sĩ tranh đấu cùng địch nhân bị thương đều sẽ trở lại nơi này tiếp nhận trị liệu.
Khi Lục Diệp đến, rất nhiều tu sĩ đều chú ý tới hắn, có người quát lớn: "Vị đạo huynh này, làm rất đẹp!"
Có người huýt sáo còn với hắn...
Càng có nữ tu tính cách nóng bỏng nháy mắt với hắn...
Một đám người tàn tật nhiệt tình khiến Lục Diệp có chút choáng váng.