Chương 191: Bọn Họ Muốn Mua Chuộc Chúng Ta!!!
Chương 191: Bọn Họ Muốn Mua Chuộc Chúng Ta!!!
Tạ Kim cười nói: "Kỳ công lúc trước của sư đệ đã truyền ra, tất cả mọi người rất khâm phục ngươi."
Lúc này Lục Diệp mới hiểu chuyện gì đã xảy ra, hắn nhanh chóng đi theo Tạ Kim tiến về phía trước, cho đến một khu lều trại, Tạ Kim mới nói: "Nhất Diệp sư đệ tạm thời ở lại chỗ này, sau đó sẽ có người đến xử lý thương thế cho ngươi."
"Đa tạ."
Đây là một chút ý tốt của người khác, hắn cũng không tiện từ chối. Tuy bản thân hắn bị thương không quá nghiêm trọng nhưng từng có hai lần đi qua bờ vực sinh tử trước đó, trước mắt Lục Diệp đã luyện ra tính nhẫn nại cực mạnh đối với đau đớn.
Thế nhưng Hổ Phách lại bị thương có chút nghiêm trọng, chủ yếu là vì đám tu sĩ Thái La Tông lúc trước chỉ chăm chăm ném linh phù về phía Hổ Phách, sau đó còn chuyên môn dùng tên sắc bắn nó nữa. Mặc dù Lục Diệp đã giúp nó đỡ được không ít, nhưng vẫn có sơ hở.
"Vậy ta không quấy rầy sư đệ nghỉ ngơi." Tạ Kim nói xong, đang muốn đi ra ngoài, bỗng nhiên giống như nhớ lại chuyện gì đó, chợt xoay người nói: "Đúng rồi, thiếu chút nữa ta đã quên mất."
Trong khi nói chuyện, gã đã lấy ra một cái túi trữ vật.
Tạ Kim ném túi trữ vật cho Lục Diệp.
Lục Diệp tiếp nhận, vẻ mặt khó hiểu: "Đây là..."
Tạ Kim cười giải thích: "Đây là thù lao Thanh Vũ Sơn ta đưa cho sư đệ, một điểm công huân hai khối linh thạch, chém giết địch nhân ngũ tầng thêm mười khối. Một đường sư đệ đi tới tổng cộng đã giết một ngũ tầng, ba tứ tầng, năm tam tầng, sáu nhị tầng, lấy tu vi tứ tầng của sư đệ, chắc hẳn đã đạt được 49 điểm công huân, sư đệ có thể kiểm tra lại."
Người ta vừa mở miệng chẳng những nói ra số người Lục Diệp đã giết được suốt cả chặng đường, ngay cả tu vi gì, được bao nhiêu công huân cũng tính toán rõ ràng.
Nếu không phải hắn biết Ảnh Nguyệt Bàn kia tồn tại, suýt chút nữa Lục Diệp đã hoài nghi có phải người khác đặt tròng mắt khóa chặt trên người hắn hay không.
"Trước khi đến đây, Thang Vũ sư huynh đã dặn dò nhiều lần, nhất định phải giao những linh thạch này cho sư đệ, kính xin sư đệ chớ từ chối, ta không quấy rầy nữa, sư đệ nghỉ ngơi thật tốt." Tạ Kim nhanh chóng nói xong, cũng không cho Lục Diệp cơ hội nói chuyện, đã xốc lều trại rời đi.
Để lại Lục Diệp cầm túi trữ vật kia và Hổ Phách hai mặt nhìn nhau.
Một lát sau, Lục Diệp kiểm tra ấn ký chiến trường trên mu bàn tay mình, mới phát hiện quả nhiên đã có thêm 49 điểm công huân, tổng cộng đã có hơn 223 điểm.
Nói như vậy, binh tu ngũ tầng kia... đã chết?
Nghĩ đến cũng đúng, lúc cuối cùng hắn cưỡi Hổ Phách xẹt qua bên cạnh gã, một đao gia trì Phong Duệ linh văn chém đứt nửa cổ gã, nhưng hắn quá vội vàng bỏ chạy, cũng không kiểm tra chiến quả, thế nhưng căn cứ từ số lượng công huân gia tăng, có thể biết được tu sĩ ngũ tầng kia đã chết rồi.
Hắn tiện tay ném túi trữ vật lên cái bàn gần đó, rồi tự mình ngồi xuống, lấy ra nước sạch từ trong túi trữ vật của mình, uống một ngụm lớn.
Một ngày đêm bôn ba chiến đấu, đã làm hắn quá mức mệt mỏi, Hổ Phách cũng vậy, mệt đến thè lưỡi, Lục Diệp cũng cho nó uống nước.
Y Y hiện ra, đi tới một bên mở túi trữ vật ra, kiểm kê một phen, lại phát hiện ở bên trong có khoảng chừng 108 khối linh thạch, tròng mắt nàng đều bắt đầu lóe sáng...
Cho tới bây giờ nàng vẫn chưa từng thấy nhiều linh thạch như vậy.
Kỳ thật nàng cũng rất tham tài, chỉ không nghiêm trọng như Hoa Từ mà thôi, chủ yếu là lúc trước nàng và Hổ Phách không có con đường phát tài, chỉ có thể dựa vào cướp bóc những tu sĩ cấp thấp kia miễn cưỡng duy trì cuộc sống. Cho đến khi đi theo Lục Diệp rời khỏi Thanh Vân Sơn, tình cảnh này mới bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.
"Lục Diệp Lục Diệp." Y Y có chút hưng phấn, ôm cái túi trữ vật kia không muốn buông tay: "Bọn họ có ý gì?"
"Mua chuộc chúng ta."
"Tại sao?" Y Y lộ vẻ mặt ngây thơ hỏi.
Lục Diệp kể ngắn gọn cho nàng nghe một chút về Long Tuyền Hội: "Là một bên muốn lấy một địch hai, cho nên bên Thanh Vũ Sơn có thể triệu tập một ít trợ thủ. Phần lớn đều lấy tán tu làm chủ, chỉ cần bọn họ không đi cầu xin những thế lực kết giao với bọn họ đến trợ chiến, cũng không tính là vi phạm khế ước. Hôm nay chúng ta giết nhiều tu sĩ Thái La Tông như vậy, đương nhiên Thanh Vũ Sơn sẽ sinh ra ý chiêu mộ."
Những tin tức này đều được ghi chép trong ngọc giản mà Tạ Kim đưa cho hắn, lúc ấy nhìn thấy những thứ này, trong lòng Lục Diệp đã mơ hồ có suy đoán, cho đến khi Tạ Kim lại giao cho hắn nhiều linh thạch tới mức này, coi như hắn đã chứng thực được suy nghĩ của mình.
Thanh Vũ Sơn bên này phái hơn hai mươi tu sĩ đến tiếp ứng hắn, chính vì thấy được giá trị của hắn, mà giá trị này lại do hắn một đường giết ra.
Nếu hắn không có bản lĩnh này, Thanh Vũ Sơn bên này sao có thể quan tâm đến sống chết của hắn, mọi người vốn không thân không sơ, mỗi ngày lại có rất nhiều tu sĩ chết ở Linh Khê chiến trường.
Nhưng từ đầu đến cuối người ta cũng không đề cập đến chuyện chiêu mộ, đã phái rất nhiều nhân thủ tới tiếp ứng hắn trước, bố trí ở chỗ này chữa thương, còn trực tiếp dâng lên phần thưởng giết địch lúc trước, không thể không nói, hành động này rất đẹp, ít nhất cũng không làm người ta thấy phản cảm.
Thang Vũ... Lục Diệp nhớ tới cái tên Tạ Kim nhắc tới lúc trước, người này hẳn là tu sĩ tầng chín của Thanh Vũ Sơn.
"Vậy sao..." Y Y đã hiểu rõ nguyên nhân trong này: "Vậy ngươi nghĩ như thế nào?"
Lục Diệp không trả lời mà hỏi ngược lại: "Ngươi nghĩ sao?"
Nàng cúi đầu nhìn túi trữ vật trong tay, rồi chậm rãi buông xuống: "Nếu như quá nguy hiểm, vẫn không cần thì hơn, hoàn cảnh ba thế lực đại chiến ở chỗ này, quá hỗn loạn."
Lục Diệp cười cười: "Kỳ thật cũng không quá nguy hiểm, tu vi tham dự Long Tuyền Hội bị hạn chế ở cảnh giới nhị tầng đến ngũ tầng, chỉ cần không bị quá nhiều tu sĩ ngũ tầng vây công cùng một lúc, sẽ không có việc gì."
"Ngươi muốn tham gia?" Y Y nghiêng đầu nhìn hắn.
"Ta muốn ngủ."
Y Y “Phốc” một tiếng, bật cười, bỗng nhiên nàng ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài lều trại: "Có người tới." Nói xong đã chui vào trong cơ thể Hổ Phách.
Bên ngoài truyền đến một giọng nói dễ nghe: "Nhất Diệp sư đệ có ở đây không?"
"Mời vào!"
Rèm cửa bị vén lên, một thiếu nữ đi vào, nhìn bề ngoài, dường như tuổi tác tương tự như Y Y, thế nhưng có một số chỗ lớn hơn Y Y, không dám nói nhìn ngang thành sườn núi, tối thiểu cũng căng phồng.