Chương 192: Y Tu Chỉ Chữa Người, Sư Tỷ Có Thể Chữa Tâm
Chương 192: Y Tu Chỉ Chữa Người, Sư Tỷ Có Thể Chữa Tâm
Trên đỉnh đầu nàng có một dải khăn, trên người còn mặc thứ gì đó rất giống như tạp dề, trên tạp dề kia có rất nhiều vết máu bắn tung tóe, có chút loang lổ.
Đây là y tu của Thanh Vũ Sơn?
Lục Diệp vừa nhìn thấy nàng đã nhớ tới Hoa Từ, lúc Hoa Từ ở phường thị cứu người, cũng mặc bộ trang phục này.
Thiếu nữ nọ không khách khí, có lẽ đã được cấp trên phân phó, sau khi thấy Lục Diệp, lập tức mỉm cười nói: "Ta thuộc Thanh Vũ Sơn, tên là Mục Linh."
Lục Diệp đứng dậy hành lễ: "Bái kiến sư tỷ."
Mục Linh mỉm cười nói: "Ta đến kiểm tra thương thế cho sư đệ." Nói xong, nàng nhanh chóng đi tới một bên lấy thứ gì đó từ trong túi trữ vật ra.
Lục Diệp nói, "Sư đệ không có thương tích gì, sư tỷ giúp đệ kiểm tra thú sủng một chút, thương thế của nó có chút nghiêm trọng."
"Không làm vậy được." Mục Linh xoay người, khẳng định: "Thang Vũ sư huynh đã phân phó, nhất định phải chữa trị tốt cho sư đệ."
Người khác đã nhiệt tình như vậy, Lục Diệp cũng không tiện từ chối, chỉ có thể nghe theo phân phó, cũng may đúng là hắn không có thương thế gì, có chút ngoại thương cũng không nghiêm trọng, tùy tiện xử lý một chút là tốt rồi, chỉ có một kích cuối cùng cứng đối cứng với binh tu ngũ tầng kia, khiến hắn bị chút nội thương.
Nhưng đó cũng là lực trùng kích sau khi đã bị Ngự Thủ linh văn ngăn cản, dưới thủ đoạn trị liệu của Mục Linh, hắn lập tức cảm thấy tốt hơn nhiều.
Mục Linh chuyên chú nghiêm túc xử lý xong thương thế của Lục Diệp, lúc này mới bắt đầu xử lý thương thế trên người Hổ Phách, từng mũi tên cắm vào trong cơ thể nó bị rút ra, sau đó được đắp thảo dược lên.
Mục Linh bận rộn hơn nửa canh giờ, mới cáo từ rời đi, trước khi đi nàng còn để lại hai viên Liệu Thương đan, nói là cho Lục Diệp và Hổ Phách mỗi người dùng một viên.
Lục Diệp không khách khí, chờ sau khi nàng rời đi, đã chia nhau ăn cùng Hổ Phách.
Y Y xuất hiện, tức giận nhìn chằm chằm vào Lục Diệp.
"Thế nào?" Lục Diệp bị nàng nhìn đến khó hiểu.
Y Y không nói lời nào.
"Rốt cuộc làm sao vậy?" Lục Diệp quả thực không hiểu chuyện gì.
"Hừ!" Y Y uốn éo cái đầu nhỏ.
Lục Diệp đưa tay nhéo mặt nàng, hơi hướng lên trên: "Có chuyện gì thì nói đi."
Bất chợt hắn buông tay, Y Y vội vàng chui vào trong cơ thể Hổ Phách, lại có người tới. Một nữ tử dáng người đầy đặn mang theo mùi hương mê người, đi vào, cất giọng nhẹ nhàng: "Vị sư đệ này, tới lúc chữa thương rồi."
Vẻ mặt Lục Diệp đầy ngạc nhiên: "Không phải... Vừa rồi..."
Nữ tử kia lại nói: "Vừa rồi là vừa rồi, hiện tại là hiện tại, nằm lên giường đi."
Lục Diệp âm thầm thán phục, Thanh Vũ Sơn coi trọng hắn thật, loại chuyện chữa thương này còn phải tới hai lần, nhưng đúng là hắn không bị thương gì...
Nữ tu kia thấy Lục Diệp vẫn còn chần chờ, thúc giục: "Mau nằm lên. ”
Dường như tính tình của y tu này cũng không tốt lắm, Lục Diệp muốn từ chối, lại bị nữ tu kia ấn lên giường nằm xuống, ngay sau đó áo cũng bị nàng lột đi.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại bắt đầu dạo quanh lồng ngực hắn, ánh mắt nữ tu ấy trở nên tà mị mê ly: "Nhìn không ra, ngực sư đệ lại rắn chắc như vậy..."
Nàng đưa tay xẹt qua từng vết sẹo dữ tợn kia, tán thưởng không thôi: "Chiến công của nam nhân, thật sự khiến người ta mê say."
Lục Diệp cảm thấy có chút không thích hợp.
Chờ đến khi tay nữ tử kia tiếp tục trượt, hắn vội vàng đứng dậy, nắm chặt tay đối phương: "Vị sư tỷ này, ngươi là y tu của Thanh Vũ Sơn?"
Nữ tử nháy mắt đưa tình với Lục Diệp: "Y tu chỉ chữa người, sư tỷ có thể chữa tâm!"
Lục Diệp đột nhiên nhớ tới, dường như nữ tử này là người vừa rồi đi theo Tạ Kim đến tiếp ứng hắn?
Nàng vốn không phải y tu của Thanh Vũ Sơn.
Lục Diệp nắm lấy tay nàng không buông, đau đầu nói: "Vị sư tỷ này, ta có thương tích trên người."
Nữ tu nói: "Một chút thương thế tính là gì, nhân sinh đau khổ, còn cần phải tận hưởng hoan ái trước mắt mới đúng, nói không chừng ngày mai lên núi sẽ chết rồi, sư đệ ngươi nói xem, có đúng hay không?"
Lục Diệp nhìn bộ ngực cao vút của đối phương, không ngừng gật đầu: "Sư tỷ nói rất có đạo lý!"
Bỗng nhiên hắn cảm giác được hai ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, Lục Diệp đưa mắt nhìn, đối diện với con ngươi của Hổ Phách và Y Y.
Y Y đã sắp nổ tung, lập tức không tiếng động chỉ chỉ, Hổ Phách lại nhảy phốc lên, gầm gừ một tiếng mở miệng cắn tới.
Một trận đất rung núi chuyển, nữ tu kia hùng hùng hổ hổ từ trong lều trại chạy ra ngoài, một tay còn xoa phía sau, nếu không phải Hổ Phách lưu tình, một cú cắn kia đã xé nát nàng ta rồi.
Lều trại vốn coi như sạch sẽ đã trở thành một mảnh lộn xộn, cái giường cũng sụp đổ...
Lục Diệp bất đắc dĩ ngồi trên mặt đất, Y Y phồng hai má, trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Người ta nói rất có đạo lý hả?"
"Quả thật rất có đạo lý."
"Nàng nói có đạo lý chỗ nào?"
"Người ta chính là có đạo lý rất lớn." Lục Diệp đưa tay khoa tay múa chân lên ngực mình một chút.
Y Y tức giận bốc hỏa, lại cúi đầu nhìn ngực mình, cuối cùng mới kêu to một tiếng, đâm đầu vào trong cơ thể Hổ Phách.
Lục Diệp và Hổ Phách hai mặt nhìn nhau, cuối cùng hắn quyết định đi làm chút đồ ăn trước, một ngày đêm này gần như bọn họ không hề ăn gì, quả thật có chút đói bụng, nhất là với hai tên dạ dày vương bọn họ.
Lục Diệp đi ra khỏi lều vải, tìm được một đống lửa, sau đó lấy ra một ít thịt thú nướng từ trong túi trữ vật của mình. Nhưng bọn họ còn chưa bắt đầu ăn, đã có tu sĩ bị thương lục tục đến đây, người đến đưa thịt, người tới đưa rượu, cực kỳ nhiệt tình.
Từ khi Lục Diệp đi tới thế giới này, hắn còn chưa từng đụng phải nhiều tu sĩ nhiệt tình như vậy, cũng may những tu sĩ kia chỉ buông đồ trên tay xuống, tùy tiện hàn huyên hai câu đã rời đi rồi.
Lục Diệp đáp lại từng người, không siểm nịnh, không kiêu ngạo.
Trong lòng những tu sĩ kia thầm nghĩ ‘Không hổ là đệ tử xuất thân từ đại tông môn, khí độ thật bất phàm’
Hôm sau, trong sơn cốc, Lục Diệp muốn ra ngoài xem một chút, vị y tu tên Mục Linh kia cũng đi cùng.
Kỳ thực là hắn ở trong lều trại chữa thương quá mức nhàm chán, nên muốn tùy tiện ra ngoài đi đi lại lại một hồi, vừa vặn lại gặp được Mục Linh, đối phương đã chủ động đưa ra yêu cầu cùng đi, Lục Diệp không từ chối.