Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 194 - Chương 194: Vẫn Thích Chơi Xấu Ư???

Chương 194: Vẫn Thích Chơi Xấu Ư??? Chương 194: Vẫn Thích Chơi Xấu Ư???

Mục Linh nhận được câu trả lời thuyết phục, hiển nhiên cũng có chút mừng rỡ: "Sư đệ nói thật sao?" Nàng đã chuẩn bị tâm lý phải nghe rất nhiều những lý do thoái thác, cũng chuẩn bị dùng thật nhiều lời thấu tình đạt lý thuyết phục đối phương, chưa từng nghĩ tới những điều ấy căn bản đều là vô dụng.

Lục Diệp gật đầu.

Mục Linh vui vẻ nhìn hắn: "Vậy để ta đi liên hệ với Thang Vũ sư huynh, nói cho hắn nghe tin tức tốt này."

"Nhưng ta có một yêu cầu." Lục Diệp lại mở miệng nói.

"Ngươi nói đi."

"Sư tỷ vừa nói Long Tuyền hội sẽ liên tục trong vòng một tháng? Hiện giờ đã qua bao nhiêu ngày rồi?" Lục Diệp hỏi.

"Bảy ngày."

"Thời gian quá dài, ta còn có việc muốn làm. Yêu cầu của ta là bất cứ lúc nào ta cũng có thể rời khỏi Long Tuyền hội." Lục Diệp không định bị Thanh Vũ sơn trói chết ở trong này, nên mới đưa ra yêu cầu thế này. Để lỡ như có chuyện gì ngoài ý muốn, hoặc thế cục thực sự không ổn, thì bất cứ lúc nào hắn cũng có thể lựa chọn rời đi, về phần có chuyện muốn làm, đương nhiên chỉ là lý do mà thôi!

"Không thành vấn đề." Mục Linh trực tiếp nhận lời, nói xong nàng đặt tay lên, mân mê ấn ký chiến trường của bản thân.

Tại đại điện ở ngọn núi trung tâm, Thang Vũ nhận được tin, chân mày giương lên, hơi nhẹ nhàng thở ra, dưới trướng lại có thêm một viên mãnh tướng như vậy, không dám nói đối phương có thể hoàn toàn thay đổi hoàn cảnh xấu của Thanh Vũ sơn, nhưng ít nhất cũng có thể ổn định.

Về phần những ngọn núi đã đánh mất kia, cứ chậm rãi đoạt lại là được.

Trước mắt Hàn Già Nguyệt đang có chút điên cuồng, hơn nữa thế lực hai nhà địch quân đang ở thời điểm sĩ khí như hồng, không nên tiếp tục đánh nhau chết sống với đối phương, thoáng nhân nhượng bọn họ vài ngày, chờ đến khi nhiệt tình trong lòng bọn họ trôi qua, lại đánh trở về cũng không muộn.

"Nhìn cái gì vậy? Để ta lấy tròng mắt của ngươi xuống!" Hàn Già Nguyệt vặn vẹo đầu, hướng về phía Thang Vũ gầm lên.

Thang Vũ thản nhiên nói: "Khi nào thì đưa ta hai trăm công huân?"

Hàn Già Nguyệt hừ nhẹ nói: "Ai có thể chứng minh hắn thuộc trận doanh nào? Dù sao ta không tận mắt nhìn thấy thì không tính!"

Nàng nói vậy là có chút chơi xấu.

Hiện giờ điểm trắng Lục Diệp kia đã tiến vào địa bàn Thanh Vũ sơn, còn êm đẹp ở bên trong hai ngày, không thể nghi ngờ tình huống này đã xác minh được trận doanh của hắn rồi.

Nhưng đợi cho đến đêm hôm ấy, Hàn Già Nguyệt tận mắt nhìn thấy điểm trắng kia bỗng chuyển thành màu lam, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

"Vẫn thích chơi xấu sao?" Thang Vũ hỏi.

Hàn Già Nguyệt vặn vẹo đầu: "Dù sao ta vẫn không tận mắt nhìn thấy, mặc ngươi nói như thế nào thì nói."

Trên thực tế, với tu sĩ cửu tầng cảnh bọn họ, hai trăm điểm công huân cũng là một con số không hề nhỏ, Hàn Già Nguyệt đâu thể dễ dàng thỏa hiệp như thế? Dù sao nàng cũng là nữ nhân, đôi bên lại là phe đối địch, càn quấy chút thì đã làm sao? Thiên Cơ không có phát động bất cứ trừng phạt gì, đã chứng minh nàng chọc đúng khe hở rồi.

Thang Vũ chỉ hừ nhẹ một tiếng, không tiếp tục dây dưa cùng nàng.

Hàn Già Nguyệt lại không thuận theo không buông tha: "Đừng tưởng rằng chiêu mộ người này dưới trướng thì có thể như thế nào, hắn chỉ có một mình, Long Tuyền hội là dựa vào nhiều người!"

Lời này không sai, bởi vì mỗi một ngọn núi đỉnh núi đều cần tu sĩ đến trấn thủ, nếu ít người, thực lực rất phân tán, thực dễ dàng bị người ta đánh bại từng cái một. Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc ban đầu Tần thị chỉ chiếm cứ hai mươi lăm đỉnh núi, bởi vì bọn họ không nhiều người.

"Vậy chờ xem đi." Thang Vũ nhàn nhạt lên tiếng, lười so đo miệng lưỡi với nàng.

Bên trong lều trại sơn cốc, Tạ Kim vội vàng trở về gặp mặt Lục Diệp, ký kết một tấm khế ước.

Nội dung trong khế ước được ghi rõ ràng: Lục Diệp tuân theo Thanh Vũ sơn mộ binh, nhưng trong lúc diễn ra Long Tuyền hội, hắn có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Về phần các khoản khen thưởng và phương án trừng phạt khác, đều được liệt kê kỹ càng tỉ mỉ, rõ ràng lần lượt từng điều.

Làm như vậy rất tốt, Lục Diệp vô cùng hài lòng.

"Nhất Diệp sư đệ muốn thủ hay muốn công?" Tạ Kim thu lại tờ khế ước kia, lập tức mở miệng hỏi.

"Nói kỹ càng tỉ mỉ chút được không?"

Tạ Kim giải thích: "Nếu muốn công, ta có thể sắp xếp cho sư đệ ở công kiên đội hoặc là du liệp đội, phối hợp đội ngũ khác công chiếm ngọn núi, cũng sẽ giao phong chính diện cùng tu sĩ hai nhà kia, xem như một vị trí khổ sai, cũng rất nguy hiểm. Nếu muốn thủ, ta sẽ bố trí cho sư đệ trấn thủ tại một đỉnh núi nào đó, có chút nhàn nhã, nếu gặp nguy hiểm, còn có thể lui lại."

Tình huống này cũng giống như những gì Lục Diệp suy đoán, hắn lập tức nói: "Công!"

Phòng thủ không thì có ý tứ gì đâu? Còn không xác định được người ta có thể đánh tới hay không, chỉ có chủ động phóng ra, mới có thể chém giết được càng nhiều địch nhân, mới có thể kiếm được càng nhiều linh thạch. Sở dĩ hắn nhận lời tham dự Long Tuyền hội, không phải vì kiếm tài nguyên tu hành cho sau này ư?

"Ta đã biết sư đệ sẽ lựa chọn như vậy mà." Tạ Kim cười: "Vừa lúc đội ngũ của ta đang thiếu một người, sư đệ cứ đi cùng ta đi. Tối nay nghỉ ngơi trước, ngày mai tới tìm ta là được."

Tạ Kim vừa nói xong câu này, lập tức nâng tay đặt lên ấn ký chiến trường trên mu bàn tay mình một cái, một điểm lam quang bay về phía Lục Diệp, Lục Diệp nâng tay đón nhận, để điểm lam quang kia lọt vào ấn ký của hắn.

Hảo hữu thứ hai đã sinh ra . . .

Về phần người đầu tiên. . . Đã bị hắn xóa bỏ rồi.

Tạ Kim dặn dò xong công việc, lại nhanh chóng rời đi.

Y Y lao ra từ trên người Hổ Phách: "Lục Diệp, chúng ta muốn tham gia Long Tuyền hội ư?"

"Ngươi không muốn tham gia?" Lục Diệp hỏi.

Y Y lắc đầu: "Ngươi đi đâu chúng ta sẽ đi đó." Ngày hôm trước nàng còn giận dữ với Lục Diệp, nhưng tới hôm nay đã nàng nguôi giận rồi, thậm chí còn sợ Lục Diệp sẽ bực bội, thật cẩn thận dò hỏi một hồi, sau khi xác định Lục Diệp vẫn giống như bình thường mới yên lòng.

Lục Diệp nâng tay xoa xoa đầu nàng: "Hổ Phách bị bọn họ làm thương tích thành như vậy, kiểu gì chúng ta cũng phải báo thù. Cái gọi là người khác đã ban ơn, chúng ta không báo đáp là không lễ phép!"

Y Y gật đầu: "Ngươi nói cũng có đạo lý."

"Ta nói đương nhiên là có đạo lý!"

"Dù sao cũng phải đi đánh cho bọn họ một phen tơi bời tan tác!" Y Y không muốn nghiên cứu thảo luận về vấn đề lên đường cùng với Lục Diệp.

Chung quy lại, đó chính là một vấn đề rất bi thương…
Bình Luận (0)
Comment