Chương 195: Chiến Dịch Đầu Tiên!!!
Chương 195: Chiến Dịch Đầu Tiên!!!
Trong Long Tuyền hội, tu sĩ ba đại thế lực đa số dùng hình thức giao phong quy mô nhỏ là tiểu đội.
Trước kia cả ba nhà đã từng thử liều mạng quy mô lớn, nghĩa là ngăn cách ra một khu vực riêng biệt, các phương sẽ đưa tất cả tu sĩ tiến vào khu vực này, làm một trận liều mạng oanh oanh liệt liệt liệt.
Nhưng sau khi thử hai lần như vậy, các bên đều không muốn tiếp tục nữa.
Bởi vì đánh nhau như vậy, mỗi bên đều tổn thất rất lớn, trả giá tỷ lệ ngược với lợi ích.
Hình thức giao phong quy mô nhỏ như tiểu đội lại khác, có thể khống chế thương vong khá hữu hiệu, hơn nữa nếu những tu sĩ trấn thủ ngọn núi phát hiện tình huống không đúng, còn có thể rút lui, bảo toàn lực lượng.
Tiểu đội chia làm ba loại.
Một là phòng thủ đội, tọa trấn trên từng ngọn núi, ngăn cản địch nhân xâm phạm.
Hai là công kiên đội, chủ động xuất kích, chiếm được ngọn núi của địch.
Ba là du liệp đội, hành tẩu khắp nơi, nơi nào có chỗ tốt sẽ đi tới đó, tìm cơ hội thích hợp, cũng sẽ phối hợp với công kiên đội phát động tấn công. (du liệp: săn bắn)
Lục Diệp đang ở trong du liệp đội.
Trong đội ngũ có tổng cộng năm người, nhưng mỗi người đều có tu vi không tệ, ngoại trừ tu sĩ ngũ tầng Tạ Kim, ba người khác đều là tứ tầng.
Bởi vì du liệp đội là đội ngũ dễ phát sinh tranh đấu với địch nhân nhất, cho nên yêu cầu tương đối cao về tu vi.
Không chỉ như thế, năm người đều có thú cưỡi, khiến cho bọn họ có tính cơ động rất mạnh.
Trời còn chưa sáng, Lục Diệp đã hội hợp với đám người Tạ Kim, quen biết nhau một chút. Trong đội ngũ có bốn nam một nữ, khiến Lục Diệp cảm thấy đầu to như cái đấu chính là, nữ tử tập kích hắn hồi đêm hôm qua cũng ở đây. Sau khi nàng nhìn thấy Lục Diệp, con ngươi đều phát sáng, thỉnh thoảng lại nháy mắt đưa tình với hắn.
Nữ tử kia tên là Kiều Xảo Nhi, là một tán tu được chiêu mộ tới, tính cách phóng khoáng, ăn mặc cũng cực kỳ táo bạo.
Trong hai người còn lại, một người tên Tống Hạt, một người tên Đào Thiên Cương. Đào Thiên Cương là đệ tử bản tông Thanh Vũ Sơn, Tống Hạt cũng là tán tu chiêu mộ tới.
Vốn dĩ trong đội ngũ này còn có một vị tu sĩ tứ tầng của Thanh Vũ Sơn, nhưng mấy ngày trước đã bị giết, do Lục Diệp đến thay thế lỗ hổng này.
Thú cưỡi của mấy người bọn họ đều khác nhau, có người cưỡi sói, có cưỡi báo, còn có một con heo rừng khổng lồ. Đặc biệt nhất chính là thú cưỡi của Tống Hạt, chính là một con bọ cạp lớn, thân thể lớn bằng mặt bàn tỏa ra ánh sáng kim loại, đuôi vểnh lên cao cao, lóe lên hàn quang, vừa nhìn cũng biết không dễ chọc, không hiểu Tống Hạt hàng phục loại yêu vật này như thế nào.
Bản thân Tống Hạt lại có bộ dáng ốm yếu, làn da hiện lên màu xanh lá cây, dáng vẻ không sống được quá lâu, Lục Diệp rất hoài nghi có phải người này sẽ chết bất cứ lúc nào hay không.
Bốn phía trên núi là một mảnh yên tĩnh, năm người năm thú yên lặng chờ lệnh, ai nấy đều nhắm mắt điều tức.
Chỉ chưa đến một nén nhang, đột nhiên Tạ Kim mở miệng: "Xuất phát!"
Bốn người đồng loạt mở mắt, ra lệnh cho thú cưỡi, phóng về một hướng dưới sự dẫn dắt của Tạ Kim.
Trên đỉnh một ngọn núi bên kia, một đám tu sĩ Thanh Vũ Sơn đang đối kháng với tu sĩ Tần gia tiến công, tình thế cấp bách. Vốn dĩ Tần gia vẫn luôn xem náo nhiệt, thế nhưng sau khi Hàn Già Nguyệt nổi giận, Tần Vạn Lý chỉ có thể điều động nhân thủ nhà mình tham dự tiến công, gây áp lực cho Thanh Vũ Sơn.
Nhiệm vụ của tiểu đội năm người Tạ Kim chính là phối hợp với các tu sĩ giữ núi nhà mình tiến hành giáp công đám người Tần thị, tính cơ động mạnh mẽ của du liệp đội thể hiện ra ở điểm này.
Cả đội vừa tiến về phía trước không xa, Tạ Kim đã quát lớn một tiếng: "Nghênh địch!"
Du liệp đội của đối phương cũng xuất động, đang nghênh đón bên này, không bao lâu nữa hai đội sẽ gặp nhau.
Một lát sau, ở phía trước đã mơ hồ có thể thấy được bóng dáng địch nhân. Những tu sĩ cưỡi từng con yêu thú di chuyển linh hoạt ở trong núi rừng, khoảng cách hai bên đang nhanh chóng rút ngắn.
Tạ Kim dẫn đầu, Lục Diệp và Kiều Xảo Nhi chia làm hai bên trái phải, Tống Hạt và Đào Thiên Cương ở phía sau, năm người năm thú sắp xếp theo hình chữ thỉ (矢) đột tiến về phía trước.
Ngay lúc khoảng cách giữa hai bên còn ba mươi trượng, cả đám đã bắt đầu khởi động linh lực, cũng không biết là ăn ý hay như thế nào, chỉ thấy Tạ Kim và vị tu sĩ ngũ tầng dẫn đầu phe đối diện tự mình xuất ra một tấm Kim Luân phù. Thời điểm linh phù kích phát, từng đạo Kim Hồ trảm trực tiếp tập kích về phía đối diện.
Từng vết chém sắc bén khiến những gốc đại thụ xung quanh ngã xuống, mặt đất cũng bị cày ra từng đường vết chém, tu sĩ hai bên tự mình né tránh công kích.
Khi uy lực của linh phù được dùng hết, tu sĩ song phương đã chính diện nghênh đón, hai cây trường tiên từ trong đội ngũ hai bên lao ra, linh quang chớp động trên trường tiên, rõ ràng đều là linh khí.
Trường tiên xoắn lại với nhau, mỗi người đều phát lực, hai người phe đối diện đồng thời bị kéo xuống khỏi thú cưỡi. Kiều Xảo Nhi nắm một sợi trường tiên, vẻ mặt đầy ghét bỏ nhìn một tu sĩ tứ tầng của đối phương: "Nam nhân mà chơi roi, kỳ vậy? Không biết xấu hổ!"
Tu sĩ kia buồn bực không lên tiếng, rung rung cây trường tiên cởi bỏ trói buộc, đánh về phía Kiều Xảo Nhi. Kiều Xảo Nhi cũng không cam lòng yếu thế. Hai người lập tức chiến thành một đoàn, ngay cả thú cưỡi hai bên cũng bắt đầu cắn xé lẫn nhau.
Hai người này đánh đến náo nhiệt, mà những người khác cũng không nhàn rỗi, thân hình đan xen trong nháy mắt. Ít nhất cũng có sáu người thuộc hai tiểu đội bị đánh xuống khỏi thú cưỡi.
Kỳ thật các tu sĩ cũng không quen cưỡi thú tác chiến, tác dụng lớn nhất của thú cưỡi là thay cho đi bộ, tiếp theo chính là phụ trợ chiến đấu, chứ cưỡi trên tọa kỵ rất khó phát huy thực lực bản thân.
Lục Diệp cũng nhảy xuống đất, nhưng hắn chủ động xoay người xuống. Trong va chạm chính diện vừa rồi, một tu sĩ tứ tầng của đối phương bị hắn một đao chém xuống. Mặc dù người nọ không bị thương nhưng cũng có chút chật vật.
Đến khi đối phương thật vất vả mới đứng dậy được, đã thấy Lục Diệp đã cầm đao xông lại gần, chém thẳng vào cổ gã rồi.