Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 196 - Chương 196: Chiến Đấu Chớp Nhoáng! Khung Cảnh Máu Tanh!

Chương 196: Chiến Đấu Chớp Nhoáng! Khung Cảnh Máu Tanh! Chương 196: Chiến Đấu Chớp Nhoáng! Khung Cảnh Máu Tanh!

Người nọ phản ứng không chậm, vội vàng nâng linh khí trong tay lên ngăn cản, nào biết một đao này cũng không hoàn toàn đánh xuống, trường đao của đối phương chợt ngừng lại ở phía trước linh khí của mình.

Linh lực bắt đầu khởi động, người này mạnh mẽ ngẩng đầu, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lục Diệp giơ tay chỉ về phía mình, lòng bàn tay hắn hiện lên hào quang màu đỏ nhạt.

Thanh âm cất cánh vang lên, một con chim cút to béo đột ngột xuất hiện, ầm ầm đụng vào trong ngực tu sĩ kia.

Ầm một tiếng, linh lực bạo phát, khí tức nóng rực tràn ngập, tu sĩ kia kêu thảm một tiếng ngã ra ngoài, phần ngực đã biến thành một mảnh máu thịt mơ hồ.

Ánh đao sáng như tuyết xẹt qua mi mắt, người này kinh hãi, toàn lực thúc giục linh lực hộ thân, đáng tiếc chỉ thấy đau nhói ở phần cổ, tầm nhìn đã bắt đầu nghiêng ngả.

Lục Diệp đã thu đao. Hắn phát hiện từ sau khi có thuật pháp phối hợp, quá trình giết địch của hắn đã dễ dàng hơn trước kia nhiều. Trước kia dù hắn có thể giết chết một tu sĩ tứ tầng như vậy, nhưng phải bổ chém liên tục một trận. Tu sĩ cũng không phải là thịt cá trên thớt, muốn chém thế nào thì chém, trong tay bọn họ cũng có vũ khí, sẽ ngăn cản công kích trí mạng của mình.

Nhưng dưới một đạo thuật pháp, trừ phi đối phương mang loại linh phù phòng ngự gì đó, nếu không rất khó mà ngăn cản được, và thừa dịp đối phương tâm thần đại loạn, Lục Diệp muốn chém như thế nào thì chém như thế ấy.

Gần như chỉ trong nháy mắt khi đối mặt, một tu sĩ tu vi tứ tầng đã ôm hận dưới đao.

Gần như chiến đấu của người khác chỉ mới bắt đầu, Lục Diệp bên này đã kết thúc.

Dưới chân hắn phát lực, chỉ vài bước đã vọt tới chiến trường gần nhất, bên này Tạ Kim đang đánh đến tối tăm mặt mũi cùng một tu sĩ ngũ tầng phe địch.

Hai người đều là binh tu, gặp mặt đương nhiên phải rời khỏi thú cưỡi đầu tiên, đánh nhau cận chiến, thế nhưng thực lực hai bên tương đương, rất khó phân ra thắng bại.

Bỗng nhiên tu sĩ ngũ tầng kia sinh ra một luồng cảm giác lạnh lẽo phía sau lưng, gió mạnh ập tới, gã vội vàng cúi đầu, trên đỉnh đầu thoáng sinh ra cảm giác lạnh lẽo, tóc đứt tung bay, da đầu bị gọt xuống một mảnh.

Tới khi gã ngẩng đầu lại, mới thấy rõ người tập kích mình là ai. Mà ở cách đó không xa, có một tộc nhân của gã đã nằm trong vũng máu.

Tâm thần gã chấn động, phe mình đã chết một người?

Bỗng nhiên lúc này, gã lại nhớ tới tin tức mình đã nhận được từ trước, rồi kinh hãi nhìn Lục Diệp: "Là ngươi?"

Cuối cùng gã cũng nhớ được, khoảng hai ngày trước có một tên gia hỏa, bằng sức của mình, giết xuyên qua địa bàn Thái La Tông. Dường như người nọ cưỡi một con hổ lớn trắng như tuyết.

Nghe nói bên phía Thái La Tông đã chết mười mấy người, ngay cả tu sĩ cảnh giới ngũ tầng cũng bị giết một tên.

Và lúc trước, gã không nhận ra Lục Diệp, bởi vì trước đó Tần gia chưa từng tiếp xúc với hắn.

Tạ Kim vốn đã không dễ đối phó, hiện giờ lại xuất hiện thêm một hung đồ trợ trận như vậy, gã sao có thể là đối thủ? Trong đầu tu sĩ ngũ tầng này lập tức nảy sinh ý định thoái lui.

Nhưng trong thời khắc ấy, gã muốn lui cũng không phải dễ dàng như vậy.

Lục Diệp liên thủ với Tạ Kim không ngừng cường công, đánh cho tu sĩ ngũ tầng kia liên tiếp lui về phía sau. Chỉ mười hơi thở ngắn ngủn, người này đã bị đánh cho xuất hiện sơ hở.

Lục Diệp nhanh tay nhanh mắt chém ra một đao, linh quang trên trường đao chớp động, lưỡi đao đã được gia trì linh văn sắc bén, khi lưỡi đao rơi xuống, người này lập tức bị mổ rách bụng, chỉ kịp kêu thảm một tiếng, đã ngã xuống đất.

Trường kiếm trong tay Tạ Kim liên tục run rẩy, trực tiếp đâm xuyên qua cổ tay đối phương, chặt đứt gân tay kẻ nọ.

Lại nghe “Ầm ầm” một tiếng, vũ khí rơi xuống đất, trường đao trong tay Lục Diệp khẽ lật, đâm thẳng xuống, xuyên vào ngực đối phương.

Lúc hắn rút đao, máu tươi phun trào, trong nháy mắt tiếp theo, Lục Diệp và Tạ Kim đã chia nhau lướt về hai phía trái phải, bên kia vẫn còn hai điểm chiến đấu đang cháy bỏng.

Lục Diệp nhào về phía chiến trường của Kiều Xảo Nhi. Nàng và nam tu kia đang điên cuồng múa roi trong tay mình. Linh quang trên roi dài không ngừng lóe lên. Trên mặt Kiều Xảo Nhi bị quất một roi, nửa khuôn mặt đều sưng lên, một vết roi cực kỳ dễ thấy, nhưng đối thủ của nàng cũng không khá hơn. Chẳng biết đối phương gặp phải vết thương gì chỉ biết rằng tư thế có chút cổ quái, hai chân kẹp chặt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Mắt thấy bên mình đã tổn thất hai người, tu sĩ ngũ tầng mạnh nhất trong đó cũng chết. Nam tu này biết thời gian cho mình không có nhiều, gã cứng rắn chịu một roi của Kiều Xảo Nhi, da bị quất bong ra một mẩu thịt, nhưng gã cũng nhân cơ hội ấy lấy ra một tấm linh phù từ trong túi trữ vật, đánh về phía nàng.

Linh phù kia bạo phát, hóa thành ba đạo trảm kích hình tam giác, trong nháy mắt đã đánh tới trước mặt Kiều Xảo Nhi.

Kiều Xảo Nhi muốn trốn nhưng không trốn được, vội vàng lui về phía sau, muốn lấy một tấm Kim Thân phù từ trong túi trữ vật của mình. Ngay lúc này, bỗng nhiên có một bóng người nhào tới trước mặt nàng, một thứ đồ vật giống như tấm chắn linh quang chớp động lập tức ngăn ở phía trước.

Đùng đùng đùng... Ba đạo trảm kích đánh xuống nhưng không thể lay động tấm chắn kia.

Nguy cơ được hóa giải, Kiều Xảo Nhi lập tức nhìn bóng dáng chắn trước người mình, rồi khẽ mím môi nở nụ cười. Chỉ là vết thương trên mặt khiến nụ cười của nàng có vẻ đáng sợ dữ tợn.

Tiếng ầm ầm vang lên, một con lợn rừng mang theo thế va chạm điên cuồng xông tới. Nam tu cầm roi kia vừa bị Kiều Xảo Nhi đánh một roi, đã đứt gân gãy xương, hoàn toàn không tránh được.

Một tiếng va chạm ầm vang, con heo rừng lập tức húc bay nam tu lên trời, răng nanh bên khóe miệng cạo xuống một mảnh máu thịt, đợi đến khi tu sĩ tứ tầng kia rơi xuống đất, gã đã rơi vào tình trạng hít vào mà không thở ra nữa.

Kiều Xảo Nhi lại quất một roi xuống, roi dài ầm vang quất thẳng vào đầu người này, giống như quất nát một quả dưa hấu.

Bên kia, tiếng ho nhẹ của Tống Hạt vang lên. Ở cạnh gã, chiếc đuôi nhọn của con bò cạp khổng lồ đã chọc vào một người, sau đó giơ lên cao. Người nọ cũng chưa chết, còn đang giãy dụa kịch liệt, máu tươi và nội tạng không ngừng rơi xuống, tình cảnh cực kỳ máu tanh.
Bình Luận (0)
Comment