Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 197 - Chương 197: Thắng Hơi Quá Dễ Dàng Thì Phải!!!

Chương 197: Thắng Hơi Quá Dễ Dàng Thì Phải!!! Chương 197: Thắng Hơi Quá Dễ Dàng Thì Phải!!!

Tiểu đội của Lục Diệp có năm người, tiểu đội Tần thị cũng có số người tương tự, chẳng những nhân số giống nhau, ngay cả tu vi phân chia cũng giống nhau.

Không phải song phương không muốn sắp xếp càng nhiều người mạnh hơn, sự thật là không có nhiều nhân thủ như vậy, toàn bộ Bách Phong sơn có phạm vi cực lớn, mỗi nhà chỉ có vài đội dạng tiểu du liệp đội như đội của Lục Diệp, tự mình phụ trách một phiến khu vực.

Tiếp xúc lẫn nhau không đến thời gian uống cạn nửa chén trà, nhưng tiểu đội năm người đối phương đã chết bốn người, chỉ còn lại một tu sĩ tứ tầng cuối cùng đang chật vật chạy trốn.

Tu sĩ tứ tầng này có thể chạy thoát, cũng không phải do thực lực của gã cao hơn, mà do vận khí tương đối tốt, trong lúc công kích va chạm ban đầu, gã không bị đánh rớt khỏi thú cưỡi, chờ đến lúc gã muốn leo xuống trợ chiến, liếc mắt đã thấy một màn Lục Diệp chém giết tộc nhân của mình rồi. Ngay lúc đó, gã đã cảm thấy không ổn, đợi đến khi Lục Diệp liên thủ cùng Tạ Kim giết chết tu sĩ ngũ tầng kia, gã cũng không còn do dự nữa, lập tức cưỡi tọa kỵ biến mất hút.

Đào Thiên Cương đuổi đánh ra ngoài, đoán chừng không có tác dụng gì, người ta có tọa kỵ thay đi bộ, toàn tâm toàn ý muốn chạy sẽ rất khó đuổi theo.

Trong hoàn cảnh huyết tinh đầy đất, đám người Tạ Kim đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt ai nấy đều là không dám tin.

Cứ như vậy. . . bọn họ thắng rồi? Hơi bị quá dễ dàng thì phải.

Trước đó đã rất nhiều lần bọn họ giao thủ với du liệp đội của địch nhân, thế nhưng mỗi một lần đều đánh tới mức trời đất mù mịt, tình cảnh cháy bỏng, dưới tình huống nhân số, tu vi của lẫn nhau không quá chênh lệch, đúng là rất khó phân thắng bại.

Thế nhưng lần này thì ngược lại, chẳng những thắng nhẹ nhàng vui sướng lâm ly, còn giết được bốn địch nhân, còn phe mình ngoại trừ Kiều Xảo Nhi có chút thương thế bên ngoài, những người khác gần như đều hoàn hảo không chút tổn hại.

So sánh trước sau, chênh lệch thực sự to lớn.

Ánh mắt của mấy người cũng không nhịn được mà nhìn về phía Lục Diệp, hồi tưởng trận chiến vừa rồi kia, là Lục Diệp giết một tu sĩ tứ tầng trước, mở ra lỗ hổng, ngay sau đó hắn lại đi tương trợ Tạ Kim, thuần thục chém giết ngũ tầng của đối phương, lúc này mới lấy được toàn thắng đằng sau.

Không hổ là người lấy sức một mình giết xuyên địa bàn Thái La Tông, mặc dù trước đó bọn họ có nghe nói tới hành động vĩ đại của Lục Diệp, trong lòng cũng rất bội phục, nhưng luôn cảm thấy ở trong đó có thật nhiều thành phần vận khí.

Nhưng bây giờ mới biết, đó chắc chắn không chỉ là vận khí, nếu không có thực lực tương ứng, dù vận khí có tốt cũng không làm được.

Tu sĩ tứ tầng của quân địch kia chết quá nhanh, tạo điều kiện thuận lợi cho phía Thanh Vũ Sơn hình thành cục diện lấy nhiều đánh ít.

Trong lòng Tạ Kim thở phào một hơi. Lần đầu tiên Lục Diệp xuất chiến sau khi gia nhập tiểu đội đã có biểu hiện chói mắt như thế, rút cuộc trong lòng gã cũng xác định được rồi, cũng biết vì sao Thang Vũ sư huynh lại coi trọng người này như vậy.

Gã khẽ gật đầu một cái báo cho Lục Diệp biết, mở miệng nói: "Ba mươi hơi thở, quét dọn chiến trường!"

Đám người lập tức hành động.

Bên trong trận chiến vừa rồi, du liệp đội của Tần gia chẳng những tổn thất bốn tu sĩ, còn có một con yêu thú bị Hổ Phách cắn chết, chính là yêu thú của tu sĩ đầu tiên bị Lục Diệp chém giết, về phần mấy con yêu thú khác đều đã bỏ trốn mất dạng, không có chủ nhân ngự sử, bọn chúng sẽ không trở về Tần thị, mà sẽ lang thang ở bên trong Bách Phong sơn, mãi đến khi bị một tu sĩ nào đó bắt được hoặc là đánh giết.

Có thể nói lần giao phong này trực tiếp phế bỏ một du liệp đội của Tần thị, chuyện này có trợ giúp thật lớn cho thế cục tương lai.

Lục Diệp tiến lên, vội vàng tách rời con yêu thú bị Hổ Phách cắn chết kia, cất vào trong túi trữ vật, cái đồ chơi này có thể coi như khẩu phần lương thực của hắn và Hổ Phách, khi ăn vào sẽ bổ vô cùng.

Sau ba mươi hơi thở, đám người chờ xuất phát. Tạ Kim vẫn một ngựa đi đầu như cũ, dẫn bốn người phóng tới một ngọn núi, ngọn núi kia là mục tiêu nhiệm vụ mà bọn họ đặt ra.

Giờ khắc này, phía trên ngọn núi kia đang đánh nhau túi bụi, giữ núi chính là người Thanh Vũ Sơn, tiến đánh chính là người Tần thị.

Bởi vì địa bàn của Thanh Vũ Sơn đã bị ép đến không đủ ba mươi ngọn núi, cho nên số lượng tu sĩ giữ núi trở nên càng nhiều, cường độ phòng thủ rất lớn.

Tần thị cũng hiểu muốn chiếm được ngọn núi này là chuyện không thực tế, và bọn họ cũng không hề muốn chiếm giữ được ngọn núi này, chủ yếu là làm dáng một chút cho Thái La Tông nhìn thôi. Cơn giận của nữ nhân Hàn Già Nguyệt kia còn chưa tan đâu, Tần thị nhìn sắc mặt người khác làm việc, chỉ có thể hành động như thế.

Vốn có du liệp đội của Tần thị đi ngăn cản du liệp đội của Thanh Vũ Sơn, tấn công như vậy không coi là quá nguy hiểm, nhưng du liệp đội của hai phe vừa tiếp xúc được một lát, điểm sáng màu đỏ biểu thị cho Tần thị trên Ảnh Nguyệt Bàn đã có bốn cái liên tiếp dập tắt, chỉ còn lại một cái duy nhất bỏ trốn mất dạng.

Điều này khiến Tần Vạn Lý luôn chú ý động tĩnh bên này quá sợ hãi, lập tức hạ lệnh cho công kiên đội rút lui, bởi vì nếu không rút lui ngay sẽ bị Thanh Vũ Sơn vây chặt lại, muốn đi cũng không được nữa.

Hai ngày gần đây, bên phía Thanh Vũ Sơn cũng tức đến sôi ruột, từng tòa núi bị đoạt, rất nhiều đồng môn chiến tử, khiến cho bọn họ đỏ mắt không thôi.

Bây giờ Tần thị chạy tới quấy rầy, đương nhiên bọn họ muốn phản kích, một phương giữ núi vốn chiếm cứ ưu thế về địa lợi, lại thêm nhân số càng nhiều, lần này Thanh Vũ Sơn đánh, lập tức khí thế như hồng.

Vốn bọn họ chỉ cần đuổi Tần thị đi đã coi như hoàn thành nhiệm vụ, nhưng theo một đạo mệnh lệnh truyền tới, một tu sĩ ngũ tầng cầm đầu vung cánh tay hô lên: "Giết!"

Rầm rầm một tiếng, tu sĩ giữ núi đã đuổi theo ra hơn phân nửa.

Song phương không ngừng giao phong trên đường xuống núi, uy lực của thuật pháp, linh phù bay tới bay đi, đánh đến náo nhiệt vô cùng.
Bình Luận (0)
Comment