Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 198 - Chương 198: Tặc Tử Thanh Vũ Sơn, Chớ Có Càn Rỡ!!!

Chương 198: Tặc Tử Thanh Vũ Sơn, Chớ Có Càn Rỡ!!! Chương 198: Tặc Tử Thanh Vũ Sơn, Chớ Có Càn Rỡ!!!

Công kiên đội của Tần thị thật vất vả mới lui được đến chân núi. Bỗng tiếng vang ầm ầm từ một bên truyền ra, tu sĩ dẫn đầu nheo mắt nhìn lại, lập tức thấy bên kia có năm người hùng hổ đánh tới, lập tức lạnh cả người.

Người tới đương nhiên là tiểu du liệp đội do Tạ Kim suất lĩnh. Năm người năm kỵ bày ra trận thế công kích hình mũi tên, chặn ngang vọt vào trong trận doanh Tần thị, một trận âm thanh đinh đinh đương đương vang vọng, ngay lập tức có mấy tu sĩ tu vi không cao ngã xuống trong vũng máu.

Tạ Kim không nhảy xuống thú cưỡi, mà thay đổi phương hướng, dẫn đám người Lục Diệp giết ngược một lần, hoàn toàn làm rối loạn trận hình đội ngũ Tần thị.

Sau hai lần công kích, tất cả mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương nhẹ, lúc này năm người mới xuống khỏi thú cưỡi, tìm kiếm mục tiêu của mình.

Lục Diệp cầm đao lướt dọc biên giới chiến trường, trên người không ngừng loé lên hào quang Ngự Thủ linh văn, cản xuống lần lượt từng đạo công kích, trường đao chém vào, một tu sĩ trước mặt trực tiếp bị chém ngã ngửa trên mặt đất, máu tươi tràn ra xa mấy thước.

Đương nhiên bên phía Tần thị cũng có tu sĩ ngũ tầng, nhưng chỉ có hai người mà thôi, phần nhiều chính là nhị tầng tam tầng. Và tu vi như vậy ở trước mặt Lục Diệp đơn giản giống như giấy, không dám nói một đao kết thúc một vị bằng hữu, nhưng hai ba đao chém xuống, hiếm có người chống đỡ được, cứng rắn chống đỡ thì ngay cả vũ khí cũng bị chặt đứt.

Thỉnh thoảng hắn còn thúc giục một đạo thuật pháp, tuy chỉ có tu vi tứ tầng, nhưng bất cứ tu sĩ nào bị hắn để mắt tới, gần như không sống quá ba hơi.

Tiếng la khóc, tiếng chửi rủa vang lên, lẫn lộn phía trên chiến trường hỗn loạn này.

Tần thị tổn thất to lớn, bên trên Ảnh Nguyệt Bàn kia, từng điểm đỏ liên tiếp bị dập tắt, mí mắt Tần Vạn Lý điên cuồng nhảy lên, sắc mặt của Hàn Già Nguyệt cũng ngưng trọng vô cùng, bởi vì từ khi Long Tuyền Hội bắt đầu đến nay, vẫn chưa có một trận chiến đấu nào mà phe bọn họ xuất hiện tổn thất lớn đến vậy.

Mỗi lần chiến đấu trước kia, dù một phương có tổn thất cũng không quá lớn, một phương chiếm ưu thế về cục diện sẽ không cắn chết không thả, bởi vì như vậy rất dễ đặt bản thân vào trong hiểm địa.

Nhưng lúc này mới chỉ qua một lát, một công kiên đội của Tần thị bị giết chỉ còn lại một nửa số người, nhìn thế cục kia, số lượng vẫn đang nhanh chóng giảm bớt.

Bọn họ vừa đánh vừa lui, nhanh chóng leo lên ngọn núi hậu phương, kia là ngọn núi do Tần thị chiếm cứ, đội giữ núi đóng ở phía trên đã cấp tốc tới tiếp ứng, thế nhưng muốn tiếp cận vẫn cần một chút xíu thời gian nữa.

Giờ phút này, Lục Diệp đã tìm được một tu sĩ ngũ tầng, bởi vì bên trong cơ chế ban thưởng của Thanh Vũ Sơn, giết một tu sĩ ngũ tầng sẽ được ban thưởng nhiều nhất, chẳng những được chiến công, đã ban thưởng hai mươi khối linh thạch, vẫn còn được thưởng mười khối ngoài định mức. Một người được tổng cộng ba mươi khối, có thể mua ba bình Uẩn Linh đan.

Hắn nhìn tu sĩ ngũ tầng máu me đầy người trước mặt, phảng phất như nhìn xem một đống linh thạch chiếu sáng rạng rỡ!

Hắn tham gia Long Tuyền Hội, thứ nhất là thuận thế mà làm, thứ hai là muốn góp nhặt tài nguyên tu hành trong tương lai. Đương nhiên Lục Diệp sẽ không bỏ qua cơ hội chém giết tu sĩ ngũ tầng của quân địch.

Trường đao chém xuống, đao quang lấp lóe, tu sĩ ngũ tầng kia cũng lộ vẻ hung ác, ỷ vào tu vi của mình cao hơn, không sợ đối cứng với Lục Diệp, nhưng rất nhanh gã phải trả giá đắt vì đã làm như thế.

Bởi vì gần như tất cả công kích của gã đều bịcủa Lục Diệp ngăn lại, nhưng đao Lục Diệp chặt ở trên người gã, gã lại không ngăn cản nổi.

Giao thủ khoảng mười hơi, người này đã toàn thân máu tươi chảy đầm đìa, nếu không phải kịp thời vỗ trên người một tấm Kim Thân phù, chỉ sợ đã chết rồi.

Vẻ mặt gã đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn qua Lục Diệp, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, trong tay đối phương là linh khí gì vậy, vì sao lại sắc bén như thế?

Nhưng gã còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, Lục Diệp đã vung tay, linh lực phun trào, một con chim cút mập mạp đã đánh về phía gã, Người này phản ứng rất nhanh, lập tức lách mình tránh né.

Con chim cút mập mạp kia lướt sát thân thể người này, nhưng sơ hở đã xuất hiện, Lục Diệp vung đao chém xuống. Đối phương đã thử qua sự sắc bén của lưỡi đao trong tay Lục Diệp, nào dám đón đỡ, thân hình lăn một vòng trên mặt đất, chật vật tránh được.

Vừa mới đứng dậy, phía sau gã đã có một cây trường tiên xoắn tới, ghìm chặt phần gáy lại, linh quang trên roi dài chớp động, hung hăng kéo ngược gã về sau.

Người này lập tức bị giật bay lên.

Lục Diệp bước nhanh tới, chém ra ba đao về phía kẻ đang ở trên không trung này, đao thứ nhất khiến cho hào quang Kim Thân phù trên người gã ảm đạm, đao thứ hai phá phòng hộ của Kim Thân phù, đao thứ ba trực tiếp chém đứt thân thể gã.

Lúc người nọ rơi xuống đất, máu tươi lập tức nhuộm đỏ mặt đất, đã tuyệt khí bỏ mình.

Lục Diệp ngẩng đầu, Kiều Xảo Nhi cầm trường tiên trong tay, liếc mắt đưa tình với hắn, nhìn thấy máu đen và vết sưng cực lớn trên mặt nữ tử này... Thật cay con mắt!

"Cẩn thận." Kiều Xảo Nhi hô to.

Sau lưng Lục Diệp có một cây trường thương đâm thẳng đến, đánh thẳng tới phần gáy của hắn.

Thế nhưng trường thương đâm tới kia lại bị Ngự Thủ linh văn ngăn lại, Lục Diệp quay người, cánh tay vừa nhấc, đã kẹp lấy thanh trường thương kia, lưỡi đao dán sát qua trường thương gọt ngược ra ngoài.

Một nửa bàn tay bay ra, tu sĩ đánh lén Lục Diệp kêu thảm lui lại, bên trong có một đệ tử Thanh Vũ Sơn giết ra, một kiếm lấy tính mạng gã.

Ở bên trong hỗn chiến như vậy, khảo nghiệm cuối cùng chính là năng lực ứng biến của một người, hơi có chút chủ quan sẽ mất mạng tại chỗ.

"Tặc tử Thanh Vũ Sơn, chớ có càn rỡ!" Bỗng nhiên một tiếng hét lớn truyền đến từ nơi không xa, là đệ tử giữ núi của Tần thị ở phụ cận đến đây trợ giúp.

Sau khi bọn họ nhận được mệnh lệnh đã vội vã chạy đến bên này, vốn cho là có thể phối hợp với công kiên đội giết một cái hồi mã thương, nhưng lúc đi tới tử tế quan sát mới phát hiện ra, công kiên đội đã chết chỉ còn lại mấy người rồi.
Bình Luận (0)
Comment