Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 199 - Chương 199: Thứ Khác. . . Không Được, Giết Người. . . Còn Được!!!

Chương 199: Thứ Khác. . . Không Được, Giết Người. . . Còn Được!!! Chương 199: Thứ Khác. . . Không Được, Giết Người. . . Còn Được!!!

Bên trong chiến trường hỗn loạn kia, hơn ba mươi tu sĩ Thanh Vũ Sơn giết đến toàn thân đẫm máu, ai nấy đều sát khí ngút trời, trên mặt đất tràn đầy thi thể tu sĩ Tần thị và chân tay gãy thịt nát, máu tươi nhiễm mặt đất thành màu đỏ bừng.

Nơi này hệt như một mảnh tu la luyện ngục.

Tất cả đám người Thanh Vũ Sơn đều quay đầu nhìn về phía nơi phát ra thanh âm kia, từng đôi con ngươi nở rộ ánh đỏ.

Tu sĩ gọi hàng kia da đầu tê dại một hồi, đám đệ tử Tần thị tới đây trợ giúp đều vội vàng dừng lại.

"Nhanh... Nhanh lui lại!"

Đội ngũ giữ núi của Tần thị đuổi tới biên giới chiến trường, cách xa xa nhìn thoáng qua, đã vội vàng lui lại phía sau.

Cũng không phải bọn họ nhát gan sợ phiền phức, mà thật sự là hai bên chênh lệch qúa lớn về nhân số.

Bọn họ có mười người đến nơi này, vốn chỉ cần có thể tiếp ứng với công kiên đội là sẽ có lực đánh một trận, thậm chí còn có thể phản công.

Thế nhưng công kiên đội chết quá nhanh, chờ bọn họ đuổi tới chiến trường, công kiên đội nhà mình chỉ còn lại rải rác mấy người. Dưới loại tình huống này, dù bọn họ có cưỡng ép đánh lên, cũng không đạt được hiệu quả gì tốt, lựa chọn thối lui mới là thượng sách.

Hơn ba mươi người của Thanh Vũ Sơn kia cũng không vội truy sát, mà phân tán ra, bao vây hoàn toàn những thành viên còn sót lại của công kiên đội Tần thị.

Giờ phút này, mấy người kia đã kết thành một vòng, dựa lưng vào nhau, vô cùng tuyệt vọng.

Nhưng không một ai cầu xin tha thứ, bởi vì tất cả mọi người đều biết, cầu xin tha thứ cũng không có ích lợi gì, trận doanh hai bên đối lập, lại thêm thù hận trong những năm này, cầu xin tha thứ sẽ gặp phải địch nhân chế giễu.

"Giết!" Bên này chỉ có một tu sĩ ngũ tầng sống sót cuối cùng, nhưng đã trọng thương. Gã hô to một tiếng, dẫn mấy tộc nhân còn lại giết về một hướng.

Đối mặt với địch nhân ngoan cố chống cự dạng này, đương nhiên sẽ không ai ngốc đến mức cùng giao phong chính diện với bọn họ, không cẩn thận sẽ bị kéo theo chôn cùng.

Nghênh đón bọn họ là từng đạo thuật pháp.

Sau khi tu sĩ đạt tới ngũ tầng gần như đã có thể xác định được hệ phái của bản thân rồi, tu sĩ tứ tầng đã chuẩn bị con đường cho mình đi về sau, cho nên nếu tu sĩ ở cấp độ này muốn đi con đường pháp tu, thì rất nhiều người đều đã bắt đầu nghiên cứu học tập thuật pháp.

Tiếc là tu vi còn thấp, lại thi pháp không thuần thục, cho nên bọn họ rất khó thi triển ra một đạo thuật pháp hoàn chỉnh trong chiến đấu kịch liệt, nhưng trước khi mấy người Tần thị kia có hành động, bọn họ đã chuẩn bị thi pháp rồi, giờ phút này vừa vặn đánh ra.

Không đến mười đạo thuật pháp, hào quang đủ mọi màu sắc, thuộc tính ngũ hành gì cũng có, và một con chim lửa to béo là dễ nhận thấy nhất.

Thuật pháp rơi xuống, mấy tu sĩ Tần gia chết khác ngay tại chỗ, chỉ còn lại tu sĩ ngũ tầng kia. Gia hỏa này mình đầy thương tích bổ nhào vào trước mặt một tán tu được Thanh Vũ Sơn chiêu mộ, ngay cả linh lực hộ thân cũng không thể thúc giục ra. Người kia cười ha ha, nói: "Đời ta phát tài rồi." Lập tức chọc ra một thương, xuyên thấu tu sĩ ngũ tầng kia.

Mấy người ở phụ cận mang vẻ mặt hâm mộ nhìn qua gia hỏa này, chủ yếu là gia hỏa này mới có tu vi tam tầng, giết một tu sĩ ngũ tầng, sẽ đạt được chừng mười lăm điểm công huân, tính cả ban thưởng của Thanh Vũ Sơn thì một thương này đã giúp gã kiếm lời bốn mươi khối linh thạch!

Đối với đám tán tu, bốn mươi khối linh thạch là một món của cải không nhỏ. Ở thời điểm tu vi không cao, món của cải ấy cũng đủ đáp ứng tài nguyên cần thiết để tu hành trong vòng hai ba tháng.

"Còn sức đánh tiếp không?" Tạ Kim quay đầu nhìn qua Lục Diệp bên cạnh.

Lục Diệp lau vết máu trên đao lên người khối thi thể nằm dưới chân mình, trầm mặc gật đầu.

Tạ Kim lại nhìn về phía mấy người khác của du liệp đội.

Tống Hạt ho khan giống như bị nắm tim cào phổi, tựa như lập tức sẽ chết đi, thở mạnh nói: "Thứ khác. . . không được, giết người. . . còn được!"

Đương nhiên là Đào Thiên Cương nghe theo sư huynh của mình như Thiên lôi sai đâu đánh đó. Còn Kiều Xảo Nhi khẽ hừ một tiếng: "Mấy người đại nam nhân các ngươi đều được, một nữ nhân như ta đương nhiên cũng được!"

Cũng không biết đây là loại logic gì.

Tạ Kim cười: "Đã còn sức lực, vậy đuổi theo!"

Đương nhiên chiến đấu sẽ không kết thúc đơn giản như thế, đối với người Thanh Vũ Sơn, chiến đấu chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Năm người tự mình gọi thú cưỡi của bản thân ra, Tạ Kim nháy mắt ra dấu với một tu sĩ ngũ tầng nhà mình, rồi dẫn bốn người Lục Diệp giết qua ngọn núi đối diện.

Ngay sau đó, tu sĩ ngũ tầng kia dẫn các thành viên công kiên đội nhà mình nhanh chóng đuổi theo.

Phong thủy luân chuyển, mới nãy là Tần thị tiến đến đánh Thanh Vũ Sơn, bây giờ đến phiên Thanh Vũ Sơn phản kích.

Bước chân của các tu sĩ rất nhanh, đám người Lục Diệp đuổi sát đến giữa sườn núi, mới nhìn thấy bóng dáng các đệ tử Tần thị đã rời đi lúc trước. Đám người Tần thị nghe được động tĩnh phía sau, quay đầu nhìn lên, đều cực kỳ sợ hãi, tình cảnh nhất thời có chút hỗn loạn.

Lúc này, tu sĩ ngũ tầng cầm đầu kia gầm thét: "Đừng hốt hoảng, lập trận hình, bọn họ chỉ có năm người, là du liệp đội của Thanh Vũ Sơn."

Không thể không nói, gã ứng đối không sai, nếu lúc này tất cả chạy loạn, chỉ khiến đám người Lục Diệp có cơ hội đánh giết từng người mà thôi. Không thể nghi ngờ rằng tính cơ động của du liệp đội luôn mạnh hơn bọn họ.

Nhưng Tạ Kim hoàn toàn cũng không có ý giết lên từ chỗ xung yếu. Gã ghìm chặt tọa kỵ dừng ở hơn mười trượng bên ngoài, từ xa xa nhìn tu sĩ ngũ tầng cầm đầu kia.

Bốn mắt đối mặt, trong lòng tu sĩ ngũ tầng kia khẽ run rẩy một cái, dường như đã hiểu ra ý định của Tạ Kim.

Hiển nhiên du liệp đội đang trì hoãn bọn họ, phía sau vẫn còn công kiên đội của Thanh Vũ Sơn, nếu như bọn họ thủ vững ở chỗ này không đi, chờ công kiên đội Thanh Vũ Sơn đánh tới, muốn đi sẽ không đi nổi.

"Chậm rãi lui về sau!" Vừa nghĩ đến đây, tu sĩ ngũ tầng kia lại chợt quát một tiếng.

Đội ngũ giữ núi, lập tức sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, lùi ngược về phía sau.
Bình Luận (0)
Comment