Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 200 - Chương 200: Một Chiêu Sai, Từng Bước Sai…

Chương 200: Một Chiêu Sai, Từng Bước Sai… Chương 200: Một Chiêu Sai, Từng Bước Sai…

Bên này vừa có động tác, Tạ Kim đã dẫn đám người Lục Diệp giết về phía nọ.

"Ổn định!" Tu sĩ ngũ tầng kia lại hét to một tiếng.

Đám người Tần thị lập tức bày ra trận thế nghênh kích, bỗng nhiên năm người năm kỵ của Thanh Vũ Sơn lại lượn quanh một vòng tròn ở ngoài ba mươi trượng, nhanh như chớp chạy không thấy bóng dáng.

Chờ đến lúc bọn họ chuẩn bị rút lui, năm người năm kỵ kia lại ló đầu ra, quan sát từ đằng xa.

Năm lần bảy lượt như thế, đám người Tần thị bị giày vò quá sức, sắc mặt tu sĩ ngũ tầng kia càng đen như đáy nồi, trong lòng đã mắng Tạ Kim đến máu chó đầy đầu, tư vị bị địch nhân nắm mũi dẫn đi này cực kỳ khó chịu.

Cũng may ngay lúc vừa rồi, gã đã nhận được tin tức, đội ngũ giữ núi trên đỉnh núi này cũng xuống trợ giúp bọn họ, chỉ cần có thể tụ hợp cùng những người ấy, gần như ngăn trở công kích của Thanh Vũ Sơn sẽ không có vấn đề.

“Cứ cố thủ chờ cứu viện vậy!” Gã thầm hạ quyết tâm.

Nhưng một tin tức truyền tới ngay sau đó lại khiến trong lòng gã như chìm xuống đáy cốc.

Bởi vì công kiên đội của Thanh Vũ Sơn không giết về phía bọn họ, mà đi vòng qua chỗ bọn họ, xông thẳng về hướng đỉnh núi!

Bản thân bọn họ cũng là đội giữ núi, chỉ vì nhận được mệnh lệnh đi trợ giúp công kiên đội nhà mình mới lao ra, đáng tiếc không thể giúp đỡ được gì đã phải lui trở về.

Nói cách khác, đội giữ núi của một ngọn núi này bị chia làm hai bộ phận, một phần là bọn họ, còn có một phần khác đang trên đường tới cứu trợ bọn họ. Mỗi đội có mười mấy người, tổng số khoảng chừng ba mươi.

Mà công kiên đội Thanh Vũ Sơn đã xông thẳng đến một phần kia!

Ba thế lực đều có tu sĩ cửu tầng đang giám sát Ảnh Nguyệt Bàn, cho nên động tĩnh của các tu sĩ ba nhà tuyệt đối không thể gạt được bọn họ. Thế nhưng từng đạo tin tức muốn truyền đến, nhất định phải chịu một chút thời gian trì hoãn.

Cũng bởi nguyên nhân này, khiến trong thời gian Long Tuyền Hội diễn ra, thương vong của tu sĩ ba nhà luôn được khống chế ở một mức nhất định. Chỉ cần nhận thấy thế cục không ổn, đám người Thang Vũ chắc chắn sẽ làm ra điều chỉnh,không dễ dàng để tu sĩ nhà mình đi chịu chết.

Nhưng một trận chiến vừa rồi lại là lần đầu tiên nằm ngoài tầm điều khiển của tu sĩ cửu tầng.

Tần Vạn Lý tọa trấn Ảnh Nguyệt Bàn bên kia hoàn toàn không ngờ được du liệp đội nhà mình lại chết mất bốn người nhanh như vậy, dẫn đến khi gã ra lệnh cho công kiên đội rút lui thì đã không còn kịp nữa rồi.

Một chiêu sai, từng bước sai.

Giờ phút này, công kiên đội của Thanh Vũ Sơn đã xông thẳng đến đỉnh núi kia, nhân số không tới ba mươi, nhưng phe Tần thị chỉ có mười người, số lượng chênh lệch rất lớn. Nếu như xảy ra xung đột, Tần thị tuyệt đối sẽ tử thương thảm trọng.

"Mấy người kia đâu?" Tu sĩ ngũ tầng của Tần thị quét mắt nhìn chung quanh, nhưng đã không nhìn thấy bóng dáng đám người Tạ Kim đâu nữa.

Một tộc đệ ở bên cạnh, yếu ớt nói: "Bọn họ chưa từng xuất hiện lại."

"Nguy rồi!" Đột nhiên tu sĩ ngũ tầng ấy đã ý thức được điều gì.

Gã nghi ngờ, có phải năm người kia cũng chạy tới công kích một phần khác của đội giữ núi rồi hay không? Nếu là như thế, thế cục sẽ trở nên cực kỳ bất ổn: "Đi! Nhanh lên!"

Ngay lúc ấy, gã lại vội vàng đưa tin ra ngoài, hỏi thăm động tĩnh của năm người đối phương.

Năm hơi thở sau đó, gã đã nhận được tin tức trả lời: "Phía trên các ngươi!"

Tu sĩ ngũ tầng vừa kiểm tra tin tức xong này, bên tai đã truyền đến động tĩnh yêu thú lao nhanh. Gã giương mắt nhìn lên, chỉ thấy năm người năm kỵ của Thanh Vũ Sơn đang lấy thế từ trên cao xông xuống, giết thẳng tới bên này!

"Xuất phù, nhất định phải ngăn cản được!" Gã lớn tiếng hô to.

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt, chỉ một thoáng, bảy tám tấm linh phù bị kích phát, đánh thẳng về phía năm người đang từ phía trên lao xuống, từng đạo linh phù nở rộ uy năng, uy thế vô cùng hung mãnh.

Thế nhưng đám người Lục Diệp đã sớm có phòng bị. Chỉ trong nháy mắt đối phương lấy ra linh phù, cả đám đã phân tán ra, bằng vào tốc độ nhanh chóng của thú cưỡi, tránh đi từng đạo linh phù kia công kích.

Một vòng linh phù đánh xong, ngoại trừ Tống Hạt không may bị đánh bay xuống, bốn người khác đều hữu kinh vô hiểm, thế nhưng Tống Hạt cũng lập tức bò lên, nhìn bộ dáng không có gì đáng ngại.

"Lại đến!" Theo tu sĩ ngũ tầng kia hét lớn, lại một vòng linh phù bị đánh ra.

Nhưng công kích lần này càng không có hiệu quả, bởi vì đám người Lục Diệp đã sớm dựa vào cây cối ngăn cản.

Lúc đợt công kích linh phù thứ hai ngừng lại, đám người Lục Diệp đã lần lượt ngoi đầu lên, dao động linh lực từ trên người bọn họ truyền tới, trên tay mọi người đều kẹp lấy một tấm linh phù.

Linh phù này đều do Tạ Kim cung cấp. Không thể không nói, Thanh Vũ Sơn rất hào phóng trên phương diện cung cấp vật tư.

Năm tờ linh phù bị kích phát, Hỏa Xà, Phong Nhận, Băng Lăng một mạch đập tới hàng ngũ tu sĩ Tần thị.

Kiều Xảo Nhi kích phát một tấm Kim Luân phù có hình dạng của mâm tròn màu vàng to bằng chậu rửa mặt hiện ra trước mặt. Nàng nở nụ cười độc ác, nhắm ngay bên phía Tần thị điên cuồng công kích một trận.

Tuy đám tu sĩ Tần thị có tránh né, nhưng bọn họ không có thú cưỡi, tính cơ động đương nhiên không thể bằng đám người Lục Diệp. Một vòng linh phù đánh xuống, trong mười mấy người đã có một tu sĩ chết tại chỗ, và mấy người khác thụ thương.

Cục diện hỗn loạn bày ra, bên phía Tần thị còn chưa kịp thở dốc, động tĩnh yêu thú lao nhanh lại truyền tới. Tu sĩ ngũ tầng cầm đầu kia ngẩng đầu nhìn lên, lại là đám người Lục Diệp từ trên giết xuống.

Thời điểm mấu chốt này, trận hình vốn chặt chẽ đã trở thành một đống hỗn loạn, trong lúc vội vàng hoàn toàn không thể tổ chức lại. Đối mặt với loại công kích có được địa thế này, đúng là phe Tần thị khó mà ngăn cản nổi.

Khi bóng người xẹt qua nhau, Lục Diệp giơ tay chém xuống, một cái đầu người to lớn bay lên. Chóp đuôi con bọ cạp khổng lồ của Tống Hạt đâm một cái, xiên lên một bóng người liên tục kêu thảm. Trường tiên trong tay Kiều Xảo Nhi quấn lấy một tu sĩ, kéo đối phương liên tiếp trượt trên mặt đất, nhưng rất nhanh lại bị người ta giãy thoát.

Tạ Kim và Đào Thiên Cương không có thu hoạch, thế nhưng người trước đã ngăn được tu sĩ ngũ tầng của đối phương, người sau cũng kềm chế được một bộ phận tinh lực và thu hút sự chú ý của kẻ địch.

Năm người năm kỵ xông ra được vài chục trượng. Ở dưới sự dẫn dắt của Tạ Kim, cả đám lượn quanh một vòng tròn, chỉ qua chốc lát đã trở về bên trên các đệ tử Tần thị.

Vòng trùng sát thứ hai bắt đầu.
Bình Luận (0)
Comment