Chương 203: Nhưng Bọn Chúng Lấy Tự Tin Ở Đâu Ra?
Chương 203: Nhưng Bọn Chúng Lấy Tự Tin Ở Đâu Ra?
Ngọn núi phụ cận đang đánh nhau khí thế ngất trời, quan sát từ đằng xa, có thể thấy được bên kia không ngừng có các loại hào quang đủ màu sắc lóe ra, dao động linh lực hỗn loạn vô cùng.
Thanh Vũ Sơn đã chính thức phát động tiến công Thái La Tông.
Hơn nữa lần này bọn họ còn xuất động tới năm sáu đội ngũ công thành, phân ra tập kích trên các đỉnh núi, mỗi ngọn núi đều ít thì hơn mười người, nhiều thì hơn trăm người đang kịch chiến.
Tiểu đội Tạ Kim đứng yên ở giữa sườn núi.
Năm người năm kỵ không hề phát ra một chút tiếng động nào, chỉ yên lặng khôi phục, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Nhiệm vụ của bọn họ rất đơn giản, chính là chờ đợi du liệp đội của đối phương, nếu du liệp đội của đối phương không hiện thân, vậy thì liên thủ với công kiên đội gần nhất diệt sát tu sĩ địch nhân.
Tần gia đã bị đánh đến sợ, Thanh Vũ Sơn không còn lo lắng về bọn họ nữa, đương nhiên có thể buông tay buông chân đại chiến một trận với Thái La Tông.
Sau khi đại chiến bắt đầu được nửa canh giờ, bỗng nhiên Tạ Kim mở mắt, khẽ quát một tiếng: "Đi!"
Năm người lập tức xoay người leo lên thú cưỡi. Lục Diệp đi đầu, Tạ Kim Đào Thiên Cương ở giữa, Tống Hạt và Kiều Xảo Nhi đi ở sau cùng.
Ban đầu Tạ Kim cầm đầu, nhưng trong trận chiến từ một ngày trước, gã không cẩn thận để mình bị thương. Tuy thương thế không quá nghiêm trọng, nhưng cũng không nhẹ, đã ảnh hưởng đến thực lực có thể phát huy của gã.
Cuối cùng gã đã quyết định để Lục Diệp đến thay thế vị trí của mình.
Kết quả là mọi người kinh ngạc phát hiện, chiến đấu tiếp theo đã trở nên đơn giản hơn trước rất nhiều. Cho Lục Diệp xung trận ở phía trước, thường thường chỉ cần một lần đối mặt, hắn có thể làm địch nhân xuất hiện thương vong, rất dễ dàng làm phe mình hình thành cục diện lấy nhiều đánh ít.
Lại nhớ đến mấy ngày nay sóng vai chiến đấu, mấy người càng cảm thấy lai lịch của Lục Diệp bất phàm.
Năm người năm kỵ ầm vang chạy ra ngoài.
Tạ Kim chỉ rõ phương hướng đằng trước cho Lục Diệp, không chạy lên đỉnh núi, mà giết về phía sườn núi bên kia.
Rất nhanh Lục Diệp đã hiểu, đây là du liệp đội chuẩn bị nghênh chiến địch nhân. Xem ra, phe bọn họ đã chiếm một ít ưu thế tại chiến đấu trên đỉnh núi, nếu không du liệp đội của địch nhân sẽ không đến mức xông đến đây cứu trợ.
"Đối phương có năm người, hai ngũ tầng, ba tứ tầng." Tạ Kim ở phía sau Lục Diệp hét lớn: "Ngươi một người ta một người!”
Lục Diệp gật đầu.
Kiều Xảo Nhi cười một tiếng: "Thật sự coi trọng chúng ta."
Vì đối phó với du liệp đội này, đối phương lại xuất động hai tu sĩ ngũ tầng, có thể thấy được bên phía Thái La Tông coi trọng bọn họ tới mức nào.
Cũng không trách Thái La Tông lại ứng phó thận trọng như thế, chủ yếu là mấy ngày nay du liệp đội của Lục Diệp đã giết quá nhiều tu sĩ địch nhân, mặc cho ai cũng không dám xem thường bọn họ.
"Bọn chúng chuyển hướng xông về phía chúng ta!" Tạ Kim lại hét lên một tiếng.
Lục Diệp xông lên phía trước mơ hồ thấy được mấy bóng người đang nhanh chóng xông đến, khoảng cách bị kéo gần lại thật mau.
Còn cách ba mươi trượng, Lục Diệp đã nhìn chằm chằm vào tu sĩ ngũ tầng cầm đầu của đối phương. Sắc mặt người này rất hung ác, trên cằm lại để một đôi ria mép hẹp nhỏ, thoạt nhìn chỉ có hơn hai mươi tuổi.
Lục Diệp giơ tay đánh ra một thuật pháp, nhưng bởi vì trong xóc nảy kịch liệt nên không chuẩn xác, thuật pháp kia không thể đánh trúng người.
Hắn lại đánh ra đạo thuật pháp thứ hai, lúc này tính chuẩn xác đã tốt hơn nhiều, đáng tiếc, đã bị đối phương cúi thấp thân thể tránh đi.
Cách nhau chưa đầy mười trượng, Lục Diệp từ từ rút trường đao của mình ra.
Cũng không biết đối phương sử dụng yêu thú gì, tựa sư (sư tử) như hổ, kề sát người mà qua, Lục Diệp giơ tay lên bổ một đao về phía tu sĩ ngũ tầng trên thú cưỡi kia.
Đối phương né tránh quá nhiều, thú cưỡi dưới háng lại xoay người đánh tới Hổ Phách.
Hổ Phách rống giận, Lục Diệp đồng thời cảm giác được một luồng lực lượng thật lớn trùng kích đến, thân hình bay ra ngoài, lăn trên mặt đất vài vòng mới đứng vững được.
Hắn vội vàng đảo mắt, phát hiện tất cả mọi người phía sau mình đều rơi vào tình cảnh này. Cả đám đều bị đánh xuống thú cưỡi, chật vật đứng dậy, chẳng những bọn họ như thế, địch nhân cũng vậy.
Xem ra đối phương không muốn tranh đấu với bọn họ ở trên thú cưỡi.
Mi mắt Lục Diệp hơi rũ xuống, nắm chặt trường đao trong tay. Đối phương làm như vậy, xem ra rất có lòng tin sẽ giữ được bọn họ ở lại.
Nhưng bọn chúng lấy tự tin ở đâu ra?
Ngặt nỗi, hiện giờ hoàn toàn không có thời gian cho hắn suy nghĩ quá nhiều.
Sau khi Lục Diệp rơi xuống đất, hắn lại xông lên, thừa dịp tu sĩ ria mép ngũ tầng kia còn chưa đứng vững, đã vung một đao chém về phía cổ gã.
Đối phương vội vàng nâng một tay lên đỡ.
Âm thanh va chạm vang lên, một đao sắc bén không thể chém đứt cánh tay đối phương, ngược lại giống như chém lên sắt thép.
Lục Diệp lập tức hiểu ra, hẳn là trên cánh tay đối phương có đeo giáp bảo hộ, chẳng trách lại dám cứng rắn đỡ một đao của hắn.
Hắn gần như có thể chắc chắn rằng đối phương là thể tu. Mặc dù hình thể của người này không quá khôi ngô, nhưng khí huyết lại cực kỳ tràn đầy.
Hơn nữa phản ứng của gã cũng rất nhanh, thừa dịp Lục Diệp còn chưa thu đao, đã đánh một quyền tới ngực hắn. Lục Diệp bị buộc phải rút lui, kéo nghiêng trường đao qua.
Một tiếng chói tai vang lên, đốm lửa văng khắp nơi, thể tu ria mép nọ lại đánh ra một quyền. Lục Diệp vội vàng cầm đao chắn ở phía trước, lực lượng cực lớn trùng kích tới khiến hắn không khỏi ngã về phía sau vài bước.
Một tiếng thú rống truyền tới, mười con thú cưỡi cũng tự mình chia nhau ra chém giết. Mặt khác đám người Tạ Kim đều đã tìm được đối thủ của mình, bắt đầu thi triển ra sở học.
"Bọn họ không phải tu sĩ tứ tầng!" Bỗng nhiên một tiếng kinh hô truyền đến, là Tống Hạt.
Một tiếng hô này lập tức khiến mọi người kinh hãi không nhẹ.
Theo tình báo dựa trên hình ảnh hiển thị tại Ảnh Nguyệt Bàn mà Tạ Kim lấy được từ Thang Vũ, một đám điểm sáng khác biệt trên Ảnh Nguyệt Bàn đại biểu cho thế lực khác biệt, mà từ màu sắc điểm sáng có thể phán đoán ra tu vi của các tu sĩ này.
Và vết tích năm người du liệp đội của Thái La Tông hiển thị trên Ảnh Nguyệt Bàn là hai ngũ tầng, ba tứ tầng.