Chương 204: Thắng Thì Vạn Sự Đại Cát, Bại Thì Không Thể Vãn Hồi
Chương 204: Thắng Thì Vạn Sự Đại Cát, Bại Thì Không Thể Vãn Hồi
Mặc dù bố trí như vậy không kém, nhưng đám người Lục Diệp cũng không sợ hãi. Tạ Kim là tu sĩ ngũ tầng, có thể ngăn cản một người, Lục Diệp còn có chiến tích chém giết tu sĩ ngũ tầng. Về phần những người khác, chỉ cần mỗi người phụ trách tốt mục tiêu của mình là được.
Cho nên trước khi trận chiến này bắt đầu, tâm thái của mọi người vẫn tương đối buông lỏng, bởi vì kể cả đánh không lại, bọn họ cũng không gặp phải nguy hiểm quá lớn.
Nhưng tới khi chân chính giao thủ, Tống Hạt mới kinh hãi phát hiện, mục tiêu của gã lại là một tu sĩ ngũ tầng, càng làm cho gã cảm thấy hoảng sợ chính là, đối thủ của gã lại là một pháp tu. Người nọ thi triển ra từng đạo từng đạo thuật pháp, khiến cho gã hoàn toàn không thể tới gần được, chỉ có thể chật vật chạy trốn, nhưng cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì gã cũng bị đối phương giết chết.
"A!" Lại một tiếng hét thảm truyền đến.
Là Đào Thiên Cương, nương theo tiếng kêu thảm thiết ấy, thân hình của gã không kìm được phải lui về phía sau, tại lồng ngực có một vết thương dài cả thước, máu thịt be bét.
Đối thủ của gã được thế không tha người, lập tức ép sát tới. Căn cứ theo dao động linh lực của tu sĩ phe địch, hóa ra gia hỏa này cũng có cảnh giới ngũ tầng.
Kiều Xảo Nhi lập tức có chút hoảng hồn, cũng may đối thủ của nàng chỉ là tu sĩ tứ tầng, không triển lộ ra tu vi ngũ tầng.
Nhưng thế cục trước mắt cực kì bất lợi cho phe Lục Diệp.
Bọn họ vốn cho rằng đội ngũ địch chỉ có hai tu sĩ ngũ tầng, bỗng nhiên lại biến thành bốn tên, dù nhân số vẫn giống nhau, nhưng thực lực lại chênh lệch quá lớn, mang theo tư thế nghiếp ép khủng bố.
Chỉ cần bất kỳ ai trong số hai người Tống Hạt hoặc Đào Thiên Cương chiến bại thân vong, địch nhân hoàn toàn có thể hình thành cục diện lấy nhiều đánh ít, mở rộng ưu thế nghiền ép này ra.
Trong đại điện, sắc mặt Thang Vũ trở nên nghiêm túc, gã giương mắt nhìn chằm chằm Hàn Già Nguyệt: "Quả nhiên lòng dạ nữ nhân như kim dưới đáy biển!"
Đã đến nước này, gã cũng biết mình bị nàng ta gài bẫy rồi, cũng biết nên phía Thái La Tông kia có thủ đoạn áp chế tu vi.
Kỳ thật loại thủ đoạn này không quá hiếm thấy, chẳng qua nó lại xuất hiện trên người tu sĩ cấp thấp, lại có chút không quá bình thường rồi, bởi vì linh phù không có loại tác dụng này, nếu dùng Liễm Tức phù sẽ che lấp tất cả linh lực, hoàn toàn không đạt được hiệu quả áp chế tu vi.
Nói cách khác, muốn đạt được loại hiệu quả này, nhất định phải mượn nhờ một loại linh văn đặc biệt khác, hơn nữa còn phải khắc linh văn kia ở trên người.
Chuyện này cần một vị Linh Văn sư tinh thông linh văn xuất thủ, mà mời được dạng Linh Văn sư này, lại phải trả một cái giá không nhỏ.
Thái La Tông không có nhân vật như vậy. Cho nên có thể suy đoán ra, sự xuất hiện của hai tu sĩ ngũ tầng này là do Thái La Tông đã dự mưu từ trước, lúc này bọn họ mới lấy ra, chính vì đánh Thanh Vũ Sơn một cú trở tay không kịp.
Hàn Già Nguyệt lại không làm ra đủ loại hành động táo bạo như lúc trước, chỉ che miệng cười khẽ: "Nam nhân thật dễ lừa gạt." Sau đó, nàng liếc Thang Vũ một cái: "Ngươi cho rằng ta không biết tiểu tử cưỡi hổ kia cũng ở trong du liệp đội này hay sao?"
Đủ loại biểu hiện trước đó của nàng lại chỉ là mê hoặc Thang Vũ mà thôi.
"Mặc dù mấy ngày nay ngươi làm ra đủ loại sắp đặt mê hoặc người, muốn đảo lộn tầm mắt của ta, nhưng ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hắn, hắn ở đâu, ta cực kỳ rõ ràng." Hàn Già Nguyệt nâng ngón tay ngọc nhỏ thon dài lên, điểm một vị trí hai du liệp đội đang giao phong trên Ảnh Nguyệt Bàn: "Mấy ngày nay Tần gia tổn thất thảm trọng như vậy, có liên quan rất lớn đến tiểu tử này. Một người như vậy, đương nhiên phải giải quyết sớm một chút, ta sẽ giải quyết du liệp đội này của các ngươi trước tiên."
Ngón tay nàng chậm rãi dời lên, đặt trên một ngọn núi đang có điểm xanh và điểm đen giao chiến, nói tiếp: "Sau đó lại đến tiếp viện nơi này, chỉ cần giết sạch người của các ngươi ở nơi này, vậy công kiên đội của Thái La Tông ta có thể cắt ra một lỗ hổng trên phòng tuyến của các ngươi, sau đó tiến quân thần tốc, tấn công vào hậu phương. Đến lúc đó, chúng ta thấy một tên giết một tên, thấy hai tên giết cả cặp, giết cho các ngươi tè ra quần mới thôi, ha ha ha!"
Sắc mặt Thang Vũ trở nên cực kỳ khó coi. Bởi vì đây vốn là kế hoạch của gã, chỉ cần tiểu đội của Tạ Kim có thể giải quyết xong du liệp đội của đối phương, bọn họ cũng có thể đi trợ giúp chiến đấu ở phụ cận. Thanh Vũ Sơn đã chiếm cứ một chút ưu thế trong chiến đấu bên kia, một khi tiểu đội Tạ Kim gia nhập, hoàn toàn có khả năng không ngừng mở rộng ưu thế này.
Bên trong bố trí trước đó, nữ nhân Hàn Già Nguyệt này đã điều động rất nhiều nhân thủ hậu phương địa bàn nhà mình lên tiền tuyến. Hành động này trực tiếp khiến cho lực lượng phòng thủ ở phía sau cực kì yếu kém, chỉ cần có thể đánh thắng một trận tại ngọn núi tuyến đầu này, cũng chém giết đủ nhiều địch nhân, như vậy với Thanh Vũ Sơn bọn họ, hàng phòng ngự phía sau cũng tương đương với tờ giấy, muốn đánh ngọn núi nào cũng cực kỳ dễ dàng.
Có thể nói, trận chiến hôm nay là trận chiến quan trọng nhất trong toàn bộ quá trình diễn ra Long Tuyền Hội, thắng thì vạn sự đại cát, bại thì không thể vãn hồi, với bất cứ phương nào cũng vậy.
Vốn cho rằng Hàn Già Nguyệt điều tu sĩ ở hậu phương đến tuyến đầu là một nét bút hỏng, nhưng hiện tại xem ra, nữ nhân này đã sớm nhìn rõ hết thảy, biểu lộ tức đến hổn hển trước đó chỉ là một loại che giấu mà thôi.
Nàng mặc kệ cho Thang Vũ làm ra đủ loại bố trí, sau đó thuận thế mà làm, biến kế hoạch của đối phương thành kế hoạch của mình.
Mí mắt Thang Vũ nhảy lên. Gã biết mình đã đánh giá quá thấp nữ nhân Hàn Già Nguyệt này rồi, mà cái giá phải trả khi đánh giá thấp, chính là điều mà gần như không thể thừa nhận nổi.
Tần Vạn Lý ở một bên, nhìn thấy cảnh này mà trong lòng run sợ, so sánh với hạng người giảo hoạt như Thang Vũ và Hàn Già Nguyệt, gã có cảm giác bản thân chính là một con thỏ trắng nhỏ bé đơn thuần. . .
Tần gia muốn quật khởi, thực sự là gánh nặng đường xa!