Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 205 - Chương 205: Phải Phá Cục!!!

Chương 205: Phải Phá Cục!!! Chương 205: Phải Phá Cục!!!

Hai du liệp đội chỉ giao phong trong chốc lát, đám người Lục Diệp đã rơi vào xu hướng suy tàn. Đào Thiên Cương bị thương. Tống Hạt bị đánh chật vật chạy trốn, thất bại bỏ mình chỉ là chuyện sớm muộn. Mặc dù Kiều Xảo Nhi bên kia tạm thời còn có thể ổn định, nhưng không có trợ giúp đối với đại cục. Về phần Tạ Kim. . . Gã có thương thế trong người, có thể quấn lấy đối thủ của mình đã là tốt rồi.

Đối với đám người Lục Diệp, thế cục hiện giờ đã ác liệt đến đỉnh điểm.

Nếu cứ như vậy, không bao lâu nữa Đào Thiên Cương hoặc Tống Hạt sẽ bị giết, đến lúc đó cục diện sẽ không thể vãn hồi.

Phải phá cục!

Tâm niệm Lục Diệp chuyển động, hắn bổ ra một đao, bức lui thể tu có ria mép kia, đồng thời giơ tay tế ra linh khí chuông nhỏ, bắt đầu rót linh lực vào trong đó. Linh khí chuông nhỏ vèo một tiếng bay ra, trong nháy mắt đã biến lớn, ầm ầm đánh tới pháp tu ngũ tầng kia.

Sở dĩ hắn lựa chọn pháp tu này, chủ yếu là đối phương vẫn đứng tại chỗ thi pháp, không dễ tránh né, hơn nữa dùng linh khí chuông nhỏ vây khốn gã, pháp tu này cũng không dễ dàng giãy thoát, nếu ở bên trong thi triển thuật pháp không cẩn thận còn có thể ngộ thương chính mình.

Ầm một tiếng, linh khí chuông nhỏ đã bao vây pháp tu kia thật chặt.

Lúc này, Tống Hạt đang toàn lực né tránh, mắt thấy pháp tu bị vây khốn, trên mặt gã hiện lên một tia giãy dụa và do dự, nhưng rất nhanh đã xoay người nhào tới bên phía Đào Thiên Cương. Gã không biết linh khí chuông nhỏ này có thể vây khốn đối thủ được bao lâu, nhưng trước mắt đây tuyệt đối là cơ hội rất tốt. Chỉ cần gã có thể liên thủ cùng Đào Thiên Cương, không dám nói dẽ đánh thắng đối thủ của Đào Thiên Cương nhưng ít nhất cũng có thể kiên trì thêm một đoạn thời gian nữa.

Vừa rồi gã hơi do dự vì trong đầu mới nảy sinh ý niệm nhân cơ hội chạy trốn, nhưng rất nhanh ý niệm này đã bị đánh tan, bởi vì gã biết nếu như những người khác bị giết, chắc chắn hắn cũng không sống nổi, thay vì chật vật chạy trốn, còn không bằng ra sức đánh một trận.

Đào Thiên Cương bên kia được gã tương trợ, cuối cùng cũng ổn định lại, hai người hợp lực, hoàn toàn có thể dây dưa một trận với tu sĩ ngũ tầng kia.

Bên này, sau khi Lục Diệp tế ra linh khí chuông nhỏ, hắn đã nhào tới thể tu râu ria kia, chém xuống một đao, nhưng đối phương lại đặt hai tay ở trước người, bày ra tư thế chỉ chịu đòn không đánh trả, ngăn cản toàn bộ công kích của Lục Diệp.

Lục Diệp thấ vậy, dứt khoát giơ tay lên đánh ra một đạo thuật pháp, con chim cút to béo đâm thẳng vào ngực tên này, ầm ầm nổ tung, trên mặt thể tu kia lập tức bị bỏng, nhưng hình như bên trong y phục của gã có mặc pháp khí phòng ngự gì đó, khiến cho thuật pháp này cũng không phát huy ra hiệu quả như mong muốn.

Chỉ thấy thể tu kia lắc lư lui về phía sau vài bước, cắn răng nói: "Lợi hại!"

Rõ ràng đôi bên chênh lệch một tầng cảnh giới, nhưng đối mặt với Lục Diệp, gã chỉ có thể chống đỡ. Vậy là đủ biết địch nhân cường đại đến mức nào.

Dứt lời, Lục Diệp đã vung một cước đạp về phía gã. Gã nổi giận gầm lên một tiếng, khí huyết quanh người rất mạnh mẽ, bên ngoài thân lại nổi lên một tầng huyết vụ, nhắm ngay lòng bàn chân Lục Diệp, đánh ra một quyền.

Trong nháy mắt linh lực va chạm, hai bóng người đều ngã về phía sau. Lục Diệp cảm giác lòng bàn chân tê dại, gần như có chút đứng không vững, mà thể tu ria mép kia cũng không khá hơn, một cước này của Lục Diệp trực tiếp đạp gã ngã xuống đất.

Còn không đợi gã bò dậy, Lục Diệp đã xông thẳng tới, trường đao trong tay như cuồng phong bão táp bổ xuống.

Thể tu này rống giận, linh lực và khí huyết giao hòa, tầng phòng hộ bằng huyết vụ bên ngoài thân thể càng trở nên nồng đậm.

Nhưng theo Lục Diệp chém xuống từng đao được gia trì Phong Duệ linh văn, tầng phòng hộ kia đang nhanh chóng nhạt đi với tốc độ dùng mắt thường cũng có thể thấy được.

Cách đó không xa, bên trong linh khí chuông nhỏ truyền ra từng đợt rung động kịch liệt, hào quang chung quanh thân chuông cũng nhanh chóng nhạt đi. Nhìn cũng đủ biết, không bao lâu nữa, pháp tu ngũ tầng bị vây khốn kia sẽ giãy thoát. Đến lúc đó cơ hội Lục Diệp thật vất vả mới tranh thủ được sẽ trôi qua.

Hắn nhất định phải mau chóng chém giết thể tu này, như thế mới có cơ hội sống sót!

Trong lòng Lục Diệp thầm trở nên hung ác, hắn gần như mặc kệ không hỏi, chỉ chăm chú chém thẳng xuống một đao nối tiếp một đao, nhưng mỗi một kích đều bị thể tu kia ngăn cản, ngẫu nhiên cũng có đắc thủ nhưng vẫn không thể đả thương đến chỗ yếu hại của đối phương.

Linh quang bên ngoài linh khí chuông nhỏ càng lúc càng ảm đạm, gần như sắp bị hủy diệt rồi.

"Các ngươi chết chắc rồi!" Mặc dù thể tu kia bị đè ra chém điên cuồng, nhưng gã lại đang nhe răng cười. Gã nhìn ra sự lo lắng của Lục Diệp, cho nên biết, một khi đồng bạn của mình thoát khốn, đó chính là thắng lợi của phe mình.

Đây mới là nguyên nhân khiến cho gã chỉ một mực chịu đòn không đánh trả. Thế cục có lợi với phe gã, gã không cần mạo hiểm làm cái gì, chỉ cần ổn định là được.

Theo Lục Diệp bổ xuống từng đao từng đao, bao tay đeo trên cánh tay thể tu này cũng ầm ầm vỡ vụn ra. Chuyện này làm gã ngẩn người, đã sớm nghe nói linh khí trong tay tên gia hỏa cưỡi hổ này rất sắc bén, cho nên gã mới đeo lượng lớn phụ kiện dùng để phòng thủ, mục chủ yếu chính là ngăn cản đối phương, lại không ngờ vẫn có chút đánh giá thấp trình độ sắc bén đó.

Có thể nói bên phía Thái La Tông chọn gã vào đội hình này, chính là nhằm vào Lục Diệp.

Mắt thấy Lục Diệp lại chém xuống một đao, gã không dám trực tiếp chống đỡ, lập tức đưa tay sờ tới túi trữ vật của mình, rõ ràng đang muốn móc ra một tấm linh phù. Và thứ gã muốn lấy ra trong loại thời điểm này, tất nhiên là dùng để phòng ngự, rất có thể là Kim Thân phù.

Nhưng đúng vào lúc này, bỗng nhiên trên bả vai gã trầm xuống, có tiếng gào thét bén nhọn vang lên, âm thanh kia cực kỳ cổ quái, khi vang lên lại khiến gã có chút đầu váng mắt hoa, tâm thần hoảng hốt.
Bình Luận (0)
Comment