Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 206 - Chương 206: Trong Nháy Mắt, Thế Cục Đột Biến!!!

Chương 206: Trong Nháy Mắt, Thế Cục Đột Biến!!! Chương 206: Trong Nháy Mắt, Thế Cục Đột Biến!!!

Gã vội vàng thúc giục lực lượng khí huyết và linh lực của bản thân, huyết vụ vừa ảm đảm vô cùng đột nhiên trở nên nồng đậm.

Một tiếng kêu thảm thiết thê lương từ sau lưng truyền đến, gã không biết rốt cuộc là ai đánh lén mình, nhưng lại biết mình đã đả thương đối phương rồi.

Mắt thấy thân hình Y Y bám vào trên bả vai thể tu ria mép kia bỗng trở nên ảm đạm, vẻ mặt Lục Diệp lập tức chuyển thành dữ tợn, trường đao bổ xuống.

Mấy ngày nay, Y Y vẫn không lộ diện trong chiến đấu, chủ yếu là nàng không có thân thể, có thể phát huy ra tác dụng rất có hạn, nhưng ngay ở thời khắc mấu chốt này, nàng dứt khoát lựa chọn xuất thủ, tạo cho Lục Diệp một cơ hội cực tốt.

Đối phương vừa lấy linh phù từ trong túi trữ vật ra, còn chưa kịp thúc giục linh lực, trường đao đã chém xuống.

Bao cổ tay đã bị chặt nát, không còn gì có thể ngăn cản một đao sắc bén của Lục Diệp.

Một đao này trực tiếp phá vỡ linh lực hộ thể của đối phương, dứt khoát chém đứt cánh tay đang nắm linh phù kia, lại phá vỡ huyết vụ, cắt vào cổ thể tu nọ, máu tươi phun ra.

Thể tu ria mép kêu rên, đau đớn kịch liệt khiến gã cắn chặt răng, vết thương cụt tay càng khiến tâm thần gã thất thủ, nhưng trong lúc nguy cơ sinh tử, gã lại dùng tay kia bắt lấy cổ tay Lục Diệp, ngăn cản một cú chém hung tàn này.

Lục Diệp xê dịch bước chân, tay kia nâng lên, giữ chặt vị trí mũi đao, hung hăng đâm xuống.

Gần nhau trong gang tấc, bốn mắt nhìn nhau.

Xoẹt...

Thanh âm lưỡi dao sắc bén cắt qua huyết nhục vang lên, máu tươi phun ra, hai tròng mắt của thể tu ria mép ấy trừng to, gã nửa quỳ trước mặt Lục Diệp, trong miệng chuyển động như muốn nói điều gì.

Xoẹt... một tiếng, trường đao sắc bén chém nát trở ngại, xẹt qua toàn bộ cổ gã.

Thi thể không đầu lắc lư, gục ngã xuống đất.

Thể tu ngũ tầng đã chết!

Ngay khi Lục Diệp ra lực chém tên thể tu ngũ tầng này dưới sự phối hợp của Y Y, rốt cục linh khí chuông nhỏ cũng sắp chống đỡ không nổi, linh quang bên ngoài gần như sắp tiêu tan.

Lục Diệp lau một bên mặt bị máu tươi phun tới, quay đầu nhìn bốn phía, lại thấy Tạ Kim đang bị đối thủ của bản thân đánh liên tiếp lui về phía sau, nhìn thấy Đào Thiên Cương và Tống Hạt liên thủ khổ sở chống đỡ một tu sĩ ngũ tầng khác, vốn hai người bọn họ liên thủ không đến mức gian khổ như thế, chủ yếu là bởi vì trước khi Tống Hạt tới trợ giúp, Đào Thiên Cương đã bị thương không nhẹ, đương nhiên cục diện như vậy rất bất lợi cho bọn họ.

Hắn còn nhìn thấy Kiều Xảo Nhi rung rung trường tiên, đánh nhau không thể tách rời khỏi tu sĩ tứ tầng kia, cục diện nhất thời nhìn không ra ưu khuyết.

Cuối cùng, không chút do dự, hắn bước nhanh về phía linh khí chuông nhỏ, sắp đến gần thì đưa tay một cái, linh khí chuông nhỏ lập tức bay trở về.

Ầm... bỗng nhiên một đạo thuật pháp nở rộ, đánh về phía chỗ trống, đúng là pháp tu bị nhốt trong đó gây ra. Chợt lấy lại tự do, mặc dù pháp tu này vẫn mang theo vẻ mặt xám xịt, nhưng lại không nhịn được bật cười ha ha một tiếng.

Vì thoát khốn, gã đã liều mạng thi triển thuật pháp trong không gian nhỏ hẹp kia, khiến bản thân dính đầy thương tích, cũng may gã ra tay có chừng mực, cho nên thoạt nhìn chật vật một chút, trên thực tế không có gì đáng ngại.

Ai biết đâu, gã vừa thoát khốn, trước mắt đã hiện lên một đường đao quang sáng như tuyết. Pháp tu này còn chưa hiểu rõ thế cục, Lục Diệp đã vung một đao phá vỡ linh lực hộ thân của gã, mạnh mẽ chém xuống, cái đầu lâu mang nụ cười tươi rói trên môi đã bay cao lên.

Gã hoàn toàn không nghĩ tới, trong thời gian ngắn khi gã bị vây khốn, một tu sĩ ngũ tầng cùng phe đã chết, đã vậy còn là thể tu kiên cường nhất!

Nói nữa, một pháp tu như gã làm sao kịp đề phòng một kích bất ngờ chém tới kia, và không hề phòng bị thì làm sao mà ngăn được?

Trong nháy mắt, thế cục đột biến.

Bốn tu sĩ ngũ tầng của du liệp đội Thái La Tông đã chết hai, chỉ còn lại hai, biến cố đột ngột này chẳng những làm cho đồng bạn của họ kinh hãi gần như nhảy dựng lên, ngay cả đám người Tạ Kim cũng có chút khó có thể tin nổi.

Nhưng ngay sau đó là mừng như điên.

Vốn tưởng rằng đây là một hồi tranh đấu phải chết, ai ngờ lại có biến hóa như vậy. Còn Lục Diệp, dùng tu vi tứ tầng liên tục chém hai tu sĩ ngũ tầng, quả nhiên chỉ có gia hỏa hung tàn như hắn mới có thể một mình giết xuyên qua phòng tuyến của Thái La Tông.

Lục Diệp đã cầm đao xông về phía Kiều Xảo Nhi. Sở dĩ hắn lựa chọn bên này là vì tu sĩ tứ tầng kia dễ giết hơn một chút. Hắn vừa làm thịt hai tu sĩ ngũ tầng, linh lực toàn thân đang kích động không ngớt, cần phải bình phục lại một chút.

Hơn nữa cây roi dài trong tay Kiều Xảo Nhi rất thích hợp để phối hợp với hắn.

Chiến đấu mấy ngày nay, hai bên đều đã hình thành sự ăn ý nhất định. Vậy nên mắt thấy Lục Diệp đang xông về phía mình, Kiều Xảo Nhi lập tức lui về phía sau.

Mắt thấy hai vị sư huynh chết trận, tu sĩ tứ tầng đối địch với Kiều Xảo Nhi đã sớm sợ đến vỡ mật. Nhân cơ hội này, đương nhiên là gã lập tức xoay người bỏ chạy, nhưng mới chạy được hai bước, sau lưng đã có tiếng roi vang lên, trực tiếp trói cổ gã lại.

Kiều Xảo Nhi giật mạnh, kéo người nọ bay lên trời.

Tu sĩ tứ tầng kia vung vũ khí trong tay, chém tới trường tiên phía sau. Nhưng không đợi gã chém xuống, Kiều Xảo Nhi đã thu hồi trường tiên.

Gã chật vật rơi xuống đất, vừa ngẩng đầu lên đã thấy bóng dáng Lục Diệp ấn vào mắt, đối mặt với một đao bổ thẳng tới, gã vội vàng nâng vũ khí lên ngăn cản.

Nhưng hai chân đã bị trường tiên trói lại, lực lượng thật lớn truyền đến, thân hình gã bất ổn, đao của Lục Diệp đã chém lên người gã.

"Đi hỗ trợ!" Lục Diệp rút người rời đi, nhanh chân giết qua chỗ Tạ Kim bên kia.

Kiều Xảo Nhi vung một roi quất vỡ đầu tu sĩ tứ tầng đang nằm trên mặt đất, rồi hô một tiếng: "Giúp bên nào?"

Đáng tiếc, Lục Diệp lấy đâu ra thời gian trả lời nàng? Giờ phút này, hắn đã tiến vào vòng chiến, liên thủ với Tạ Kim đối chiến với tu sĩ ngũ tầng kia rồi.

Cùng lúc đó, trên mặt đối phương hiện lên vẻ tuyệt vọng, sắc mặt cổ quái vô cùng, cũng không biết là muốn khóc hay muốn cười, nhưng uy thế ra tay lại càng thêm tàn nhẫn.
Bình Luận (0)
Comment