Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 207 - Chương 207: Phải Thắng!!!

Chương 207: Phải Thắng!!! Chương 207: Phải Thắng!!!

Tu sĩ ngũ tầng của Thái La Tông này biết, lần này bản thân chết chắc rồi, nhưng nếu đã như thế, bất kể làm thế nào, gã cũng phải kéo theo một tên chôn cùng.

Một bên khác, Kiều Xảo Nhi không nghe thấy Lục Diệp đáp lại, lập tức nhìn một chút thế cục hai bên, sau đó nàng quả quyết lựa chọn xông về phía Tống Hạt và Đào Thiên Cương. Nàng có cảm giác dường như hai người này không phải đối thủ của tu sĩ ngũ tầng kia, nếu nàng không đi hỗ trợ, có khả năng Tống Hạt chẳng xảy ra vấn đề gì, nhưng Đào Thiên Cương mang thương tích trong người tất phải chết.

Nơi đại điện phía trên ngọn núi trung tâm, Hàn Già Nguyệt đã không còn đắc ý như trước, trên gương mặt xinh đẹp đã âm trầm gần như có thể chảy ra nước. Nàng ta nhìn chằm chằm vào vị trí hai du liệp đội đang giao phong, mỗi một điểm đen dập tắt đều giống như một cái tát liên tiếp đập thẳng lên mặt nàng, đánh cho nàng thần chí mơ hồ, mắt nổ đom đóm.

"Ha ha ha ha ha!" Thang Vũ vẫn không lộ ra vui giận, đột nhiên vào giờ phút này lại cười phá lên tới mức ngã ngửa ra sau, không ngừng vỗ Ảnh Nguyệt Bàn.

Gã thật sự không nghĩ tới, trận chiến mà Thái La Tông đã sớm mưu tính lại sẽ phát triển trở thành tình huống trước mắt. Gã cũng nghĩ mà không rõ vì sao du liệp đội nhà mình lại làm được loại trình độ này, nhưng địch nhân đã chết mất hai tu sĩ ngũ tầng, một tu sĩ tứ tầng còn lại là tu vi chân thật, chỉ sợ hai tu sĩ ngũ tầng khác cũng sống không lâu nữa.

Kết quả chính là du liệp đội nhà gã thắng!

Đây là chuyện khiến cho gã vui vẻ nhất từ lúc bắt đầu tới giờ, thậm chí gã còn mơ hồ cảm giác được việc này có liên quan đến tu sĩ tứ tầng tên Nhất Diệp kia, bởi vì những người khác trong du liệp đội không có được loại bản lĩnh này.

Càng ngày, gã càng cảm thấy chuyện chiêu mộ tu sĩ Nhất Diệp kia là lựa chọn chính xác nhất của bản thân trong Long Tuyền hội lần này.

Tiếng cười của Thang Vũ khiến Hàn Già Nguyệt càng thêm phẫn nộ. Nàng đã tức giận đến mức thân thể cũng đang run lên bần bật. Một đôi mắt nhìn chằm chằm vào tình cảnh bên trong Ảnh Nguyệt Bàn, mắt thấy điểm sáng màu đen biểu tượng cho tu sĩ ngũ tầng lại dập tắt thêm một cái, nàng không khỏi nhắm mắt lại.

Dứt khoát nhắm mắt làm ngơ!

Các sư đệ sư muội hiện giờ một đời không bằng một đời, uổng phí nàng đã bố trí một cơ hội thật tốt như vậy!

Tần Vạn Lý xê dịch thân thể sang bên cạnh, thoáng cách Hàn Già Nguyệt hơi xa một chút, gã sợ một lát nữa nữ nhân này sẽ lấy bản thân ra để xả giận.

Chiến đấu vẫn còn tiếp tục, chỉ là cục diện đã chuyển thành năm đánh một.

Lúc trước, Lục Diệp đã liên thủ cùng Tạ Kim, sau khi giết chết đối thủ của gã, hắn lập tức chạy đến trợ giúp đám người Kiều Xảo Nhi.

Đây là tu sĩ ngũ tầng cuối cùng, không phải gã không nghĩ tới chuyện chạy trốn, nhưng muốn chạy cũng không phải là chuyện dễ dàng, dù gã là tu sĩ cảnh giới ngũ tầng, lại đối mặt ba tu sĩ tứ tầng liên thủ. Dưới loại cục diện này, một khi gã lộ phía sau lưng cho địch nhân, đó chính là đang đi tìm chết.

Tới cuối cùng, bảo gã lấy một địch năm lại càng không có đường sống.

Sau mười mấy hơi thở, trong miệng tu sĩ ngũ tầng kia bật ra một tiếng quát lạnh, gã muốn kéo Đào Thiên Cương đã bị thương cùng đồng quy vu tận, nhưng cuối cùng vẫn không thể toại nguyện.

Sau khi gã đánh ra một tấm linh phù cuối cùng, đã chậm rãi ngã xuống trong vũng máu.

Cuối cùng một trận đại chiến này cũng kết thúc, phe Lục Diệp chịu hậu quả là Đào Thiên Cương trọng thương, Tống Hạt bị thương nhẹ, nhưng kết quả lại cực kỳ rực rỡ, bọn họ đã chém giết một tu sĩ tứ tầng và bốn tu sĩ ngũ tầng của quân địch.

Thực lực của hai đội ngũ cách xa nhau, ai biết tới cuối cùng lại là một phương yếu thế hơn đạt được toàn thắng, quả thực đã khiến người ta khó mà tin nổi.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt bốn người nhìn Lục Diệp đã có thêm một chút biến hóa.

Trong lòng tất cả đều biết rõ, đội bọn họ có thể làm đến mức độ này là vì Lục Diệp.

Hắn đã dùng sức của bản thân thay đổi thế cục.

Hắn dẫn đầu chém giết thể tu ngũ tầng của đối phương, lại thuận thế giết một pháp tu cảnh giới tương tự.

Nếu không có Lục Diệp, gần như bọn họ đã tử trận tại nơi đây rồi.

"Còn phải trợ giúp công kiên đội!" Tạ Kim nói một tiếng.

Lục Diệp quay đầu nhìn thoáng qua Đào Thiên Cương, thương thế của gia hỏa này không nhẹ, chảy rất nhiều máu, sắc mặt cũng cực kỳ nhợt nhạt. Giờ phút này, đối phương đang tựa trên một cây đại thụ, miệng lớn thở dốc, dáng vẻ yếu ớt tựa như có thể chết bất cứ lúc nào.

"Sư đệ!" Tạ Kim nhìn gã, trong mắt có chút xấu hổ.

Đào Thiên Cương gượng ép cười một tiếng, yếu ớt nói: "Không cần phải để ý đến ta, tự ta có thể trở về."

"Ta đã đưa tin để cho người tới tiếp ứng ngươi."

"Phải thắng!" Đào Thiên Cương lạnh lùng nói.

Tạ Kim gật đầu thật mạnh.

Thời điểm năm người Thái La Tông chết đi, cũng có hai con thú cưỡi của bọn họ bị cắn chết. Đương nhiên kết quả này là do Hổ Phách gây nên.

So sánh đám thú cưỡi của bọn họ trong mấy ngày nay, có thể rõ ràng nhận ra thực lực của Hổ Phách là cường đại nhất. Điều này khiến nó chiếm cứ ưu thế tuyệt đối trong lúc giao chiến với thú cưỡi của những người khác.

Ba con yêu thú còn lại cũng theo chủ nhân tử vong mà chạy không thấy bóng dáng.

Bốn người nhảy lên trên lưng thú cưỡi. Dưới sự dẫn dắt của Lục Diệp, cả đội một đường đánh tới đỉnh núi, tu sĩ hai nhà bên kia đã đánh gần nửa ngày rồi.

Theo thế cục, bên phía Thanh Vũ Sơn chiếm cứ một chút ưu thế, đây vốn là tính toán của Hàn Già Nguyệt, bởi vì dây dưa như thế thì bên nàng mới thuận tiện xuất động du liệp đội đến trợ giúp.

Bên trong suy nghĩ của nàng, một du liệp đội của nhà mình kia có thể ăn xong lau sạch du liệp đội của địch nhân, sau đó lại đi trợ giúp đội ngũ giữ núi nhà mình. Lại nói, đúng là nhân số của bọn họ thực sự không nhiều, nhưng cũng có tới bốn tu sĩ ngũ tầng, trong đó còn có một pháp tu. Một khi du liệp đội này gia nhập chiến trường, hoàn toàn có thể thay đổi thế cục trong nháy mắt, đánh cho Thanh Vũ Sơn trở tay không kịp.
Bình Luận (0)
Comment