Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 208 - Chương 208: Sai Một Bước Là Vạn Kiếp Bất Phục!!!

Chương 208: Sai Một Bước Là Vạn Kiếp Bất Phục!!! Chương 208: Sai Một Bước Là Vạn Kiếp Bất Phục!!!

Nhưng kết quả lại là du liệp đội của bọn họ bị chém giết toàn bộ, chuyện này dẫn đến thế cục vốn không tốt lại càng thêm không tốt.

Khi đám người Lục Diệp giết vào chiến trường, rõ ràng là đám tu sĩ giữ núi của Thái La Tông hơi sửng sốt một chút, bởi vì bọn họ nhận được tin tức, chỉ cần kiên trì thêm chốc lát, sẽ có du liệp đội nhà mình đến cứu trợ, trong đó còn có mấy tu sĩ ngũ tầng, có thể giúp bọn họ chuyển bại thành thắng.

Nhưng đợi nửa ngày, lại chờ được cứu viện của phe địch.

Chuyện này quá mức trớ trêu.

Bốn người bốn kỵ vừa trải qua một trận tranh đấu liều mạng kịch liệt, mỗi người đều tiêu hao rất lớn, hiện giờ dù cứng rắn xông vào trong chiến trường, cũng chỉ có thể phát huy ra tác dụng có hạn. Cho nên dưới Lục Diệp suất lĩnh, một nhóm bốn người chỉ vòng qua vòng lại ở biên giới chiến trường, vùn vụt đến, vùn vụt đi, lôi kéo tinh lực địch nhân đồng thời tìm kiếm cơ hội xuất thủ.

Kiều Xảo Nhi thích phương thức chiến đấu như vậy nhất, bởi vì linh khí trong tay nàng là trường tiên, khoảng cách công kích xa nhất, tu sĩ phe địch chỉ hơi sơ ý một chút sẽ bị nàng trực tiếp trói lại, hoặc là kéo ngã xuống đất mất đi lợi thế, hoặc là kéo tới bên người bị Tạ Kim liên thủ với Tống Hạt giết chết.

Lục Diệp không đi đoạt đầu người, bởi vì hắn có thuật pháp, chỉ thấy một con lại một con chim lửa to béo lọt vào trong trận doanh quân địch, vận khí tốt luôn có thể đạt được một ít thu hoạch, coi như vận khí không tốt cũng có thể thương tổn được một vài tên xui xẻo.

Dưới sách lược như vậy, vốn thế cục bên Thái La Tông đã có chút suy yếu, hiện giờ áp lực đột nhiên tăng mạnh.

Từng tu sĩ bị giết, ưu thế của Thanh Vũ Sơn cũng mở rộng từng chút từng chút một.

Trong đại điện, Hàn Già Nguyệt bất lực nhìn vào nơi giao chiến, nhìn từng điểm đen kia lần lượt dập tắt.

Nàng cũng điều động du liệp đội nhà mình tiến đến trợ giúp, nhưng không nói đến những du liệp đội kia đi qua trợ giúp phải cần một chút thời gian, chỉ tính tới chuyện Thang Vũ không có khả năng bỏ mặc những du liệp đội kia là đủ hiểu quyết định này vốn chẳng mang tới hiệu quả gì nhiều rồi.

Y như rằng, mỗi du liệp đội tiến đến trợ giúp đều bị ngăn lại.

Điều nhân thủ từ đỉnh núi phụ cận giết qua lại càng không thực tế, bởi vì lần này Thanh Vũ Sơn không chỉ tiến đánh riêng một ngọn núi, ít nhất là năm sáu ngọn núi đều đang bộc phát kịch chiến, chẳng qua không một ngọn núi nào xuất hiện tình huống phân chia mạnh yếu rõ ràng, chiến cuộc vẫn đang nóng bỏng, tử thương không lớn lắm, ngoại trừ chỗ chiến trường của đám người Lục Diệp.

Nàng đã hạ lệnh rút lui.

Bởi vì nếu không rút lui, chỉ sợ những sư đệ sư muội vô dụng của nàng đều phải nằm lại bên trên ngọn núi kia.

Nhưng muốn rút lui nào có đơn giản như vậy?

Đây vốn là tranh đấu liều mạng. Trong chiến đấu nếu tùy tiện lộ phía sau lưng cho địch nhân, có đôi khi chỉ làm phe mình chết càng nhanh hơn thôi, nhất là dưới tình huống còn có bốn người Lục Diệp đảo quanh bốn phía.

Một trận chiến này đánh tới ban đêm mới kết thúc, trên ngọn núi song phương giao chiến, mùi máu tươi đậm đặc gần như không thể tan ra. Khắp nơi đầy rẫy tàn chi thịt nát, khung cảnh giống như tu la địa ngục, thi thể tu sĩ Thái La Tông trải dài từ đỉnh núi đến chân núi, gần như cách mỗi một đoạn lại có thể nhìn thấy một hai khối thi thể, đây đều là người bị giết trong quá trình chạy trốn.

Trận chiến này, Thanh Vũ Sơn toàn thắng.

Đám người Lục Diệp đã rơi vào tình trạng kiệt sức. Chiến đấu của bọn họ đã kết thúc. Và dưới sự dẫn dắt của Tạ Kim, cả đội đang mải rút lui về phía hậu phương.

Nhưng lần đọ sức ở giữa hai tông môn còn chưa kết thúc.

Sau khi Thanh Vũ Sơn đánh xuống đỉnh núi kia, bọn họ không hề phái người lưu thủ. Người còn có lực đánh một trận, lại tiếp tục điên cuồng công tới những ngọn núi phụ cận, chiến đấu bên kia vẫn trong tình trạng giằng co.

Phía đại điện, Hàn Già Nguyệt tức giận gần như muốn đập nát Ảnh Nguyệt Bàn, nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, hai con ngươi đỏ bừng nhìn qua Thang Vũ: "Các ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt?"

Thang Vũ hừ lạnh một tiếng: "Còn chưa thấy Thái La Tông ngươi thủ hạ lưu tình với Thanh Vũ Sơn ta bao giờ? Trận doanh hai bên vốn đã đối lập. Ngươi nói những lời vô nghĩa như vậy, không sợ kẻ dưới chê cười hay sao?"

Hàn Già Nguyệt cắn răng, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Vạn Lý.

Tần Vạn Lý đảo mắt trốn tránh, trong lòng cũng biết, sợ là thời gian về sau Tần thị sẽ không quá tốt đẹp. Kỳ thực cũng không phải gã muốn từ chối lời cầu viện của Hàn Già Nguyệt, thật sự là gã không còn dám giằng co nữa rồi.

Nếu gã dám phái người trợ giúp Thái La Tông ở thời điểm này, thì ngày mai Thanh Vũ Sơn sẽ dạy cho bọn họ biết nên làm người như thế nào.

Đây là giáo huấn đẫm máu mà Tần gia đã dùng tính mạng của trăm vị đệ tử tổng kết ra.

Nếu không phải giờ phút này, ánh mắt của Hàn Già Nguyệt quá dọa người, thậm chí gã còn muốn qua an ủi đối phương một câu, không nên quá cậy mạnh. . .

Lại nói, đúng là đắc tội Thái La Tông thực sự không tốt, nhưng gã phải cân nhắc tới tính mạng của tộc nhân Tần gia trước tiên.

"Rất tốt!" Hàn Già Nguyệt giận quá thành cười.

Trong lòng nàng đã biết, thế cục Long Tuyền Hội lần này không thể lật ngược được nữa rồi. Nàng ngẫm lại đủ loại bố trí trước đó… đúng là đấu trí đấu dũng cùng cẩu tặc Thang Vũ kia, quá mức hung hiểm, nàng cũng chỉ sai một bước, vậy mà kết quả lại dẫn đến loại kết cục vạn kiếp bất phục này!

Nàng nhắm mắt, đưa tay đặt trên ấn ký chiến trường của mình, phát ra một mệnh lệnh làm cho nàng cảm thấy đau lòng!

Ngay lập tức, rất nhiều điểm sáng màu đen trên một ngọn núi trực tiếp lui về phía sau, ngay cả những ngọn núi đang có giao chiến kia cũng thế.

Mỗi điểm sáng màu đen dập tắt xuống, đại biểu cho một tính mạng tu sĩ Thái La Tông trôi đi. Nàng không dám nhìn Ảnh Nguyệt Bàn nữa, sợ bản thân sẽ không nhịn được sửa đổi mệnh lệnh.

Lý trí còn sót lại cuối cùng nói cho nàng biết, lúc này chỉ có thể mạnh mẽ chặt tay, nếu không Thái La Tông sẽ càng ngày càng lún sâu vào vũng bùn trước mắt.
Bình Luận (0)
Comment