Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 209 - Chương 209: Đừng Có Hạ Dược Nó!!!

Chương 209: Đừng Có Hạ Dược Nó!!! Chương 209: Đừng Có Hạ Dược Nó!!!

Tại thời điểm quan trọng này, bốn người Lục Diệp vẫn đang trèo đèo lội suối. Tạ Kim đưa tin hỏi hậu phương, biết Đào Thiên Cương đã được cứu chữa, không còn nguy hiểm đến tính mạng. Lúc này đám người mới thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù cả đám chỉ quen biết nhau trong mấy ngày ngắn ngủi, nhưng chính mấy ngày này, bọn họ đã cùng nhau vượt qua từng lần tranh đấu liều mạng, không thể nghi ngờ, giữa cả đám đã thành lập nên tình hữu nghị thật tốt.

Tạ Kim lại không ngừng thông truyền cho mọi người biết tình huống mặt trận tuyến đầu. Tống Hạt và Kiều Xảo Nhi nghe được bên phía Thái La Tông đang rút lui quy mô lớn, còn Thanh Vũ Sơn ráo riết bám đuôi truy sát, đều lớn tiếng khen hay.

Giờ phút này, Lục Diệp đang kiểm tra tình huống của Y Y.

Trước đó vì giúp hắn, Y Y đã bị thể tu ngũ tầng kia gây thương tích.

Lục Diệp đã từng thấy loại thương thế này của nàng, chính là thời điểm hai bên gặp mặt lần đầu tiên, Y Y đi lấy Phá Chướng quả kia.

Lúc ấy khi Y Y trở về, thân thể nàng cũng lờ mờ đi rất nhiều, cần tu dưỡng một tháng mới chậm rãi khôi phục.

Lục Diệp kiểm tra một phen, xác định Y Y không có gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là được, lúc này hắn mới yên lòng. Hơn nữa thực lực hiện tại của Hổ Phách đã mạnh mẽ hơn trước kia rất nhiều, cho nên thời gian khôi phục của Y Y sẽ không quá dài.

Mãi đến sau nửa đêm, một nhóm bốn người mới trở lại thung lũng.

Lều trại của Lục Diệp vẫn được giữ lại như cũ, Mục Linh đang chờ đợi, tất nhiên là một phen dốc lòng trị liệu.

Nhưng trong quá trình chữa trị, Lục Diệp đã nặng nề ngủ say. Mấy ngày nay bôn ba bên ngoài, từng trận đại chiến liên tục diễn ra, quả thực có chút mệt mỏi.

Hắn vừa tỉnh ngủ, trời đã sáng, trên người còn phủ một tấm chăn. Lục Diệp đứng lên, ánh mắt có chút mờ mịt quay đầu nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Hổ Phách, lại nghe thấy bên ngoài lều trại có tiếng nói của Kiều Xảo Nhi truyền đến: "Cho ngươi ăn này. Là đồ tốt đó, rất thơm, ngươi nếm thử một chút là biết. Này, không ăn cũng đừng cắn người, buông tay ta ra!"

Lục Diệp mặc y phục xong đi ra ngoài, đã thấy cái miệng to như chậu máu của Hổ Phách cắn một cánh tay của Kiều Xảo Nhi. Thân thể Kiều Xảo Nhi vặn vẹo quái dị, muốn rút cánh tay mình ra khỏi miệng hổ, nhưng lại không dám dùng sức quá mạnh, nhất thời cứ giằng co ở đó.

Bốn mắt nhìn nhau, Lục Diệp nhíu mày: "Làm gì vậy?"

Lúc này Hổ Phách mới buông cánh tay nàng ra, đi đến bên cạnh Lục Diệp cọ cọ vào hắn.

Trong tay Kiều Xảo Nhi còn cầm một miếng thịt thú đẫm máu, giơ cao lên: "Ta cho nó ăn chút gì đó. Vậy mà nó còn cắn ta. Nhất Diệp, sủng thú của ngươi thật kỳ lạ."

Hổ Phách lập tức gầm gừ một tiếng.

Lục Diệp nhìn nó, lại nhìn Kiều Xảo Nhi, ánh mắt dần trở nên không tốt: "Đừng có hạ dược nó!"

Kiều Xảo Nhi lộ vẻ mặt mờ mịt: "Dược gì? ? Hạ dược gì vậy? Ai muốn hạ dược chứ?"

Nhưng Lục Diệp đã xoay người bước vào lều trại. Hổ Phách cũng đi theo vào. Bên ngoài lều trại, Kiều Xảo Nhi nhìn trái nhìn phải, như kẻ trộm chột dạ thu miếng thịt thú trong tay vào túi trữ vật, nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng: "Tinh như vậy?" Đương nhiên, nàng không nói Lục Diệp, mà là Hổ Phách.

Sau đó nàng xoay người, huýt sáo rời đi, như không có việc gì.

Hổ Phách ngồi trên giường, ngậm một túi trữ vật từ bên cạnh đi tới, đặt gần người Lục Diệp, đây là thù lao của Thanh Vũ Sơn.

Lúc trước sau mỗi ngày đại chiến chấm dứt, lúc bọn họ nghỉ ngơi hồi phục thì Tạ Kim sẽ tới đưa thù lao của ngày đó. Mấy ngày nay, có thể nói là đám người Tống Hạt và Kiều Xảo Nhi kiếm được đầy chậu đầy bát.

Lục Diệp cầm lấy túi trữ vật kia, kiểm tra một phen, lại phát hiện bên trong chứa gần 180 khối linh thạch, tuyệt đối là nhiều hơn thu hoạch ngày hôm qua, nhưng suy nghĩ đến cống hiến của Lục Diệp đối với cả trận chiến đấu hôm qua, đương nhiên là Thanh Vũ Sơn đã cho thêm.

Tính cả tích góp lúc trước, hiện giờ linh thạch của hắn đã lên tới hơn 560 khối. Đây không chỉ là thưởng công huân, còn có thu thập từ chiến lợi phẩm thu được. Tu sĩ Thái La Tông và Tần gia bị giết, túi trữ vật đều bị Thanh Vũ Sơn đồng loạt thu hồi, mỗi túi trữ vật giá năm khối linh thạch, giống như Thiên Cơ Thương Minh, mặt khác còn có một ít linh khí cấp thấp, những chiến lợi phẩm này đều do tiểu đội năm người chia đều.

Hắn kiểm tra ấn ký chiến trường của bản thân.

【 Tên: Lục Diệp 】

【 Thân phận: Đệ tử Bích Huyết tông. 】

【 Tu vi: 53 khiếu. 】

【 Vị trí: Linh Khê chiến trường. 】

【 Công huân: 368 】

Mấy ngày trước khi đến nơi này, hắn đã mở đến linh khiếu thứ 52, mấy ngày nay lại mở ra thêm một khiếu, chủ yếu là trong khoảng thời gian này cứ liên tục chiến đấu, tiêu hao quá lớn, phục dụng linh đan đều dùng để bổ sung tiêu hao của bản thân, mới khiến tốc độ khai khiếu chậm lại.

So với lúc hắn xuất phát từ Anh sơn, công huân đã gia tăng rất nhiều, từ 174 điểm biến thành 368 điểm, gần như đã tăng thêm 200 điểm. Có thể tưởng tượng được, mấy ngày nay, tu sĩ Thái La Tông chết dưới tay Lục Diệp nhiều đến mức nào.

Thế nhưng ngẫm lại cũng không kỳ quái, ngày đầu tiên hắn xông vào Bách Phong Sơn, một đường đã giết hơn mười người, sau đó đi theo tiểu đội Tạ Kim hành động, rất nhiều lúc đều tiêu diệt toàn bộ đội ngũ của đối phương, nhất là trận chiến cuối cùng hôm qua, những tu sĩ bỏ chạy kia hoàn toàn không tránh thoát được du liệp đội bọn họ đuổi giết.

Bên cạnh đó, linh đan cũng tiêu hao rất lớn. Mấy ngày nay, hắn đều cần bổ sung linh lực, cộng thêm gia hỏa Hổ Phách bụng to khủng khiếp, lúc tiến vào Bách Phong Sơn có hơn bốn trăm linh đan, hiện tại chỉ còn lại hơn ba trăm viên.

So với tiêu hao, thu hoạch tuyệt đối là nhiều hơn một chút, tổng thể lại, Lục Diệp tham dự Long Tuyền Hội lần này vẫn kiếm được cực nhiều.

Lục Diệp kiểm kê vật tư của mình xong, lại tắm rửa, thay y phục sạch sẽ, mang theo Hổ Phách đi tìm đồ ăn, cái khác không nói, Thanh Vũ Sơn cung cấp thức ăn vẫn rất tốt, hơn nữa còn là cung cấp mọi thời điểm, lúc muốn ăn tự mình đi qua là được.
Bình Luận (0)
Comment