Chương 210: Ngàn Vàng Mua Xương Ngựa!!!
Chương 210: Ngàn Vàng Mua Xương Ngựa!!!
Trên đường vừa vặn gặp phải Tạ Kim, hai người nói chuyện với nhau một phen, Lục Diệp mới biết được hôm qua bên phía Thanh Vũ Sơn đạt được toàn thắng, tu sĩ Thái La Tông lần lượt rút lui khỏi từng đỉnh núi, co rút lại phòng tuyến. Hiện giờ trong một trăm đỉnh núi, Thanh Vũ Sơn độc chiếm hơn năm mươi, sáng lập nên thành tích trước đây chưa từng có.
Hơn nữa chiếu theo thế cục hiện giờ, rất có thể bọn họ sẽ tiếp tục duy trì hiện trạng này cho đến khi Long Tuyền Hội chấm dứt, bởi vì kể cả Tần thị lẫn Thái La Tông, đều tổn thất rất lớn trong giao phong lúc trước. Phe địch đã không đủ người để chiếm giữ càng nhiều ngọn núi hơn. Bởi vậy, duy trì hiện trạng là lựa chọn tốt nhất.
Từ sau khi Tần thị gia nhập vào Long Tuyền Hội, Thanh Vũ Sơn chưa lần nào đạt được thắng lợi rõ rệt như vậy.
Tạ Kim nói Thang Vũ sư huynh có truyền tin tới, khen ngợi gã một hồi.
Lục Diệp vừa nhét miếng thịt béo ngậy vào miệng, vừa nói: "Nói như vậy, sau này không cần đánh nữa?"
"Xác suất lớn là như vậy." Tạ Kim gật đầu, trận chiến hôm qua đã xem như cho Long Tuyền Hội một đoạn kết sớm.
Lục Diệp hiểu rõ, nếu đã như vậy, hắn cũng nên nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Thông thường Long Tuyền Hội sẽ duy trì trong suốt một tháng, nhưng lần này mới bắt đầu hơn mười ngày thôi, đã gần như kết thúc sớm rồi. Và hắn cũng không thể cứ chôn chân lại nơi này được.
Dường như Tạ Kim đã nhìn ra tâm tư của Lục Diệp, gã lập tức liếc trái nhìn phải một hồi rồi tiến đến bên cạnh Lục Diệp thấp giọng nói: "Nhất Diệp sư đệ đừng vội đi. Thang Vũ sư huynh nói, chờ sau khi Long Tuyền Hội chấm dứt, tiểu đội chúng ta đều có thể tiến vào Long tuyền."
Lục Diệp nhướng mày, có chuyện tốt như vậy sao?
Tạ Kim cười nói: "Hôm qua có thể thắng, toàn bộ đều dựa vào sư đệ ngăn cơn sóng dữ. Thanh Vũ Sơn ta nói một là một. Sư đệ làm ra cống hiến to lớn như vậy nếu còn không thể cho sư đệ chiếm cứ một danh ngạch, vậy về sau chúng ta cũng không cần chiêu mộ tán tu trợ trận làm gì nữa!"
Đây là dùng ngàn vàng mua xương ngựa (thể hiện ý cầu hiền như khát nước, sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn để có được nhân tài).
Quả thật trong ngọc giản mà Tạ Kim giao cho hắn lúc trước, có nói nếu như tán tu được chiêu mộ tới làm ra cống hiến thật lớn với Thanh Vũ Sơn, thì tán tu nọ có thể giành được một suất tiến vào Long tuyền.
Lục Diệp cũng nghe Tống Hạt và Kiều Xảo Nhi nói chuyện phiếm về chuyện này. Thông thường loại danh ngạch phân phối cho người ngoài này không nhiều lắm. Mỗi lần Long Tuyền Hội chỉ có khoảng chừng một hai người ngoài có thể theo đệ tử Thanh Vũ Sơn tiến vào Long tuyền thôi, nhưng lần này lại có tới ba người.
Kỳ thật danh ngạch tiến vào Long tuyền rất trân quý.
Thanh Vũ Sơn không chỉ muốn dùng danh ngạch cho đệ tử nhà mình, còn có rất nhiều tông môn tầm trung giao hảo với Thanh Vũ Sơn cũng có nhu cầu. Thường thường khi Long Tuyền Hội vừa mới bắt đầu, những tông môn tầm trung này sẽ đưa một ít đệ tử có tư chất xuất sắc của mình đi tới Thanh Vũ Sơn chờ kết quả, nhưng bởi vì có khế ước lúc trước, cho nên bọn họ không thể nhúng tay vào Long Tuyền Hội được.
Cứ như vậy, danh ngạch phân phối cho tán tu sẽ cực kỳ trân quý.
Dù sao đối với tu sĩ cấp thấp, một lần tiến vào Long tuyền rèn luyện thể khí, vẫn hơn phục dụng rất nhiều thiên tài địa bảo, về sau mặc kệ muốn đi theo con đường nào, thể lực cường đại một chút luôn luôn là chuyện tốt.
Tạ Kim vỗ vỗ bả vai Lục Diệp: "Sư đệ không cần gấp gáp, rất có khả năng Long Tuyền Hội lần này sẽ chấm dứt sớm, dù sao thời gian của đám người như Thang Vũ sư huynh cũng rất quý giá, luôn ngây người ở nơi này không có ý nghĩa gì."
Cùng lúc đó, ở trước Ảnh Nguyệt Bàn trong đại điện thuộc ngọn núi trung tâm, Thang Vũ khoanh tay trước ngực, đề nghị: "Có thể kết thúc rồi, hai vị cảm thấy thế nào?"
Tần Vạn Lý quay đầu nhìn Hàn Già Nguyệt một cái, không dám hé răng.
Hàn Già Nguyệt cười lạnh: "Lúc này mới tiến hành được một nửa, gấp làm gì?"
Đương nhiên là nàng biết những gì Thang Vũ nói đều là sự thật. Ttrước mắt Thái La Tông hoàn toàn không dám có hành động thiếu suy nghĩ gì, nếu tiếp tục giằng co chỉ tổ lãng phí thời gian mà thôi, nhưng nàng lại không muốn để Thang Vũ vừa lòng như ý, dù sao gã có nói gì, nàng cũng lười nghe.
Thang Vũ thản nhiên nói: "Lãng phí thời gian ở chỗ này có ý nghĩa gì?"
Hàn Già Nguyệt cười ha hả nói: "Ta cảm thấy rất thú vị!" Dù sao người lãng phí thời gian cũng không phải chỉ một mình nàng. Nữ nhân này là điển hình cho loại người hại kẻ khác cũng không lợi mình.
Thang Vũ quay đầu nhìn lại: "Có phải ngươi cảm thấy, Thái La Tông co rút vào phòng tuyến như vậy là có thể yên tâm không lo rồi?"
Hàn Già Nguyệt khiêu khích: "Vậy ngươi đến đánh xem, ngươi còn dám đánh xuống sao?"
Thái La Tông co rút lại phòng tuyến, cũng có nghĩa là lực phòng thủ tăng lên, ngược lại Thanh Vũ Sơn độc chiếm năm mươi ngọn núi, nhân thủ đã trở nên phân tán, cũng may bọn họ đã chiêu mộ không ít tán tu, nếu không thật sự không thủ được, nhưng muốn phát động tiến công lại có chút khó khăn.
Cũng vì Hàn Già Nguyệt nắm chuẩn điểm này, mới có thể không kiêng nể gì như vậy. Có thể nói trước mắt bất cứ bên nào đều đã đạt tới cực hạn của bản thân, bao gồm cả Tần thị.
Thang Vũ quay đầu nhìn chằm chằm vào Hàn Già Nguyệt một lúc lâu, ngay sao đó, lập tức truyền đạt từng đạo mệnh lệnh.
Chỉ trong chốc lát, điểm sáng màu xanh trên Ảnh Nguyệt Bàn bắt đầu động đậy.
Tại một đỉnh núi thuộc tiền tuyến, tu sĩ giữ núi của Thanh Vũ Sơn đang nhanh chóng rút lui, rất nhanh, một ngọn núi kia đã thành nơi vô chủ.
Nhưng cùng lúc đó, lại có từng chấm màu xanh từ mấy ngọn núi phụ cận phân tán ra, hội tụ dưới chân một ngọn núi của Thái La Tông, hình thành một đội ngũ quy mô không nhỏ. Không chỉ như thế, từ trong sơn cốc của Thanh Vũ Sơn, có năm điểm sáng màu xanh dùng tốc độ cực nhanh tiến về phía trước.
Nhìn thấy một màn này, khóe mắt Hàn Già Nguyệt giật giật, nàng hiểu được Thang Vũ đang kéo du liệp đội kia ra ngoài.
Nửa ngày sau, năm điểm sáng màu xanh xuất phát từ sơn cốc hội hợp với tu sĩ Thanh Vũ Sơn ở biên giới, tụ tập dưới chân núi Thái La Tông kia, điểm sáng rậm rạp chằng chịt không dưới năm mươi cái.
Ngực Hàn Già Nguyệt phập phồng, sắc mặt bắt đầu chuyển thành khó coi.
Thang Vũ quay đầu nhìn nàng, không nói lời nào.