Chương 211: Tu Sĩ Cửu Tầng Của Thái La Tông!!!
Chương 211: Tu Sĩ Cửu Tầng Của Thái La Tông!!!
Tần Vạn Lý không biết hai người này đang làm điều bí hiểm gì, càng không rõ vì sao Thanh Vũ Sơn lại muốn bỏ qua một ngọn núi, để điều động nhân thủ tập kết dưới ngọn núi của Thái La Tông.
Trong phút trầm mặc, Hàn Già Nguyệt thở dài, đưa tay điểm lên ấn ký chiến trường của mình một cái, truyền ra một đạo tin tức.
Rất nhanh ở phía đối diện với ngọn núi vô chủ kia, mấy điểm sáng màu đen đã di động, chạy đến ngọn núi vô chủ chiếm cứ, nhưng từ tốc độ di động chậm chạp của mấy chấm đen kia là biết, trong lòng bọn họ đều cực kỳ bất an.
Nhưng cho đến khi bọn họ leo lên đỉnh núi, chiếm cứ nơi đó, cũng không gặp phải bất kỳ tập kích nào.
"Lựa chọn sáng suốt!" Khóe miệng Thang Vũ nhếch lên.
Hàn Già Nguyệt lộ ra biểu cảm như bị móc rỗng, mở miệng nói: "Long Tuyền Hội lần này cứ chấm dứt như vậy, Tần thị nghĩ như thế nào?"
Tần Vạn Lý còn có thể nghĩ như thế nào được? Đương nhiên là lớn tiếng khen ngợi rồi!
Và cho đến giờ phút này, gã mới chậm rãi phản ứng lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thoạt nhìn Thang Vũ điều động một phen hào nhoáng như vậy thật khiến người ta không hiểu, nhưng trên thực tế, gã lại đang bày ra hai lựa chọn trước mặt Hàn Già Nguyệt.
Lựa chọn đầu tiên là Thanh Vũ Sơn nhường cho Thái La Tông một ngọn núi, Long Tuyền Hội chấm dứt!
Nếu như Hàn Già Nguyệt chọn cái này, đương nhiên ngươi mạnh khỏe, ta tốt đẹp, mọi người cùng vui. Nhưng nếu Hàn Già Nguyệt không nhận ân tình này, lựa chọn thứ hai sẽ tới.
Đám đệ tử Thanh Vũ sơn tập kết lúc trước sẽ lập tức phát động tiến công ngọn núi của Thái La Tông, có du liệp đội kia ở đây, dù bọn họ không đánh được ngọn núi này, tất nhiên cũng sẽ khiến Thái La Tông có tổn thất.bookstore.vip - ebook truyện giá rẻ
Lại nói, chỉ còn hơn mười ngày Long Tuyền Hội sẽ chấm dứt, chỉ cần có du liệp đội bách chiến bách thắng kia ở đây, Thanh Vũ Sơn có thể luôn luôn nắm giữ chủ động.
Hai lựa chọn bày ra trước mặt, chỉ cần Hàn Già Nguyệt còn có chút lý trí, sẽ biết nên chọn cái nào.
Cuối cùng Hàn Già Nguyệt không cứng rắn chống đỡ nữa, đành phải phái ra mấy tu sĩ tới chiếm cứ ngọn núi vô chủ kia.
Không nên xem thường một ngọn núi trong khu vực này, nhiều một tòa hay ít một tòa sẽ có khác biệt. Thanh Vũ Sơn chiếm nhiều hơn một ngọn núi này, đó chính là độc chiếm một nửa, mà chiếm thiếu một tòa này, đó chính là chiếm hơn bốn phần...
Kết quả truyền ra ngoài như vậy, sẽ khiến thể diện của Thái La Tông cũng đẹp hơn một chút.
Cho đến giờ phút này, Tần Vạn Lý mới hiểu được những góc khuất quanh co trong đó, lập tức có chút lạnh run. Quả nhiên khi gã kẹt tại chỗ hai gia hỏa âm hiểm kia đấu trí đấu dũng, vẫn lộ ra quá mức ngây thơ...
Cục diện đã đạt được sự đồng thuận của ba bên, bọn họ cũng không lãng phí thời gian thêm nữa. Rất nhanh, ba người đã tuyên bố Long Tuyền Hội lần này kết thúc.
Tin tức truyền ra, đệ tử ba nhà đều vui mừng.
Đối với Thanh Vũ Sơn, có thể nói những gì bọn họ trải qua trong Long Tuyền Hội lần này là thăng trầm liên tục. Vốn dĩ Thanh Vũ Sơn còn không phải đối thủ của phe bên kia. Ngay từ ban đầu, bọn họ đã liên tiếp mất đi mấy đỉnh trong số bốn mươi ngọn ban đầu, nhưng tới cuối cùng lại khởi tử hồi sinh. Dưới đủ loại điều động của Thang Vũ sư huynh, chẳng những áp chế được Thái La Tông và Tần thị, cuối cùng còn đạt được chiến quả càng vượt xa bất kỳ một lần nào trước đó.
Có phần công tích này trong tay, ngày sau địa vị của Thang Vũ ở Thanh Vũ Sơn nhất định sẽ bay lên thẳng tắp, chỉ cần không có sai sót gì quá lớn, được các vị cao tầng trọng dụng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Lục Diệp đang tĩnh tọa tu hành trong lều trại cũng nhận được tin tức từ phía Tạ Kim. Hắn thầm khen Thanh Vũ Sơn này có hiệu suất cao thật. Buổi sáng Tạ Kim mới nói Long Tuyền Hội sẽ kết thúc rất nhanh, buổi chiều tin tức này đã được xác nhận.
Mặc dù Long Tuyền Hội đã chấm dứt, nhưng muốn tiến vào Long tuyền rèn luyện thể lực, còn phải chờ thêm một ngày. Bởi vì bên phía Thanh Vũ Sơn phải sắp xếp danh sách tiến vào trong đó. Hơn nữa, những đệ tử tông môn khác đang chờ ở trụ ở cũng phải lên đường chạy tới, sẽ mất một chút thời gian.
Lục Diệp không để ý tới sự náo nhiệt bên ngoài, chỉ chuyên tâm tĩnh tọa tu hành trong lều trại.
Chung quy lại, người bên ngoài náo nhiệt vẫn là người bên ngoài, chỉ có tu vi mới là của mình.
Rạng sáng ngày hôm sau, Tạ Kim đã tới tìm Lục Diệp, thông báo cho hắn biết, phía Thanh Vũ sơn đã xác định xong danh sách tiến vào Long tuyền, toàn bộ tiểu đội bọn họ đều nằm trong danh sách và phải lập tức chạy tới ngọn núi trung tâm tập hợp, chờ tiến vào Long tuyền.
Một lát sau, năm người năm kỵ dưới sự suất lĩnh của Tạ Kim một đường trèo đèo lội suối, chạy về phía ngọn núi trung tâm.
Khác với trạng thái làm nhiệm vụ lúc trước, lúc này trong đội ngũ tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ. Bởi vì Đào Thiên Cương trọng thương chưa lành, lại cười quá lớn, khiến thương thế bị ảnh hưởng, lập tức nhe răng trợn mắt một trận...
Có thú cưỡi, đương nhiên tốc độ rất nhanh, chỉ hơn nửa ngày, năm người đã chạy tới ngọn núi trung tâm, leo lên đỉnh núi, một tòa đại điện cổ xưa lập tức đập vào mắt.
Đại điện này đã tồn tại trong một khoảng thời gian không ngắn, dù sao Long Tuyền Hội cũng bắt đầu từ một trăm năm trước rồi.
Bên ngoài đại điện đã có không ít đệ tử Thanh Vũ Sơn đang chờ đợi. Bọn họ thấy đám người Tạ Kim đến, đều nhiệt tình chào hỏi. Tạ Kim gật đầu đáp lại.
Năm người chạy đến phía trước đại điện, mới xoay người xuống thú cưỡi. Tạ Kim dẫn cả đám tiến lên, rồi ôm quyền: "Sư huynh, đã mang người đến."
"Vào đi!" Bên trong truyền ra một tiếng nói hùng hậu.
Tạ Kim dẫn đám người Lục Diệp bước vào đại điện.
Lục Diệp vừa vào trong đại điện, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Ảnh Nguyệt Bàn được đặt ở trung tâm kia. Thế nhưng còn không đợi hắn quan sát cẩn thận, bỗng nhiên lại cảm nhận được một ánh mắt cực kỳ sắc bén đang nhìn chằm chằm vào mình.
Lục Diệp ngẩng đầu nhìn lại, lập tức đối diện với đôi mắt của một vị nữ tử. Nữ tử này rất quyến rũ, dù nàng đang sát khí đằng đằng nhìn hắn, cũng mang tới cho người ta có một loại cảm giác dụ hoặc kỳ quái.
Chỉ sợ đây là tu sĩ cửu tầng của Thái La Tông!