Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 213 - Chương 213: Tụ Linh Linh Văn Phát Huy Tác Dụng!

Chương 213: Tụ Linh Linh Văn Phát Huy Tác Dụng! Chương 213: Tụ Linh Linh Văn Phát Huy Tác Dụng!

Mọi người còn không rõ tình huống, bỗng nhiên bóng dáng Thang Vũ từ trong đại điện đi ra, nhìn mọi người chung quanh, rồi cao giọng nói: "Long tuyền đã mở, chư vị sư đệ sư muội lần lượt tiến vào trong đi. Lần này Long tuyền mở ra chín ngày, mỗi ba nhà sẽ chiếm ba ngày, chư vị cần lượng sức mà đi, tuyệt đối đừng cãi nhau, chuyện xấu nói trước, nếu trong quá trình rèn luyện xảy ra điều gì ngoài ý muốn, Thanh Vũ Sơn ta cũng không chịu trách nhiệm..."

Thang Vũ nói ngắn gọn một phen, sau đó ra hiệu, những tu sĩ tông môn bên ngoài kia lần lượt tiến vào trong đại điện.

Chờ sau khi bọn họ đi vào, mới đến phiên tu sĩ Thanh Vũ Sơn.

Lúc trước Thanh Vũ Sơn đoạt được bốn mươi chín ngọn núi trong Long Tuyền Hội, cho nên lần này có 98 người được đi vào, nhưng sau khi phân ra hơn ba mươi vị trí, danh ngạch nhà bọn họ chỉ có được khoảng sáu mươi.

Kỳ thật con số này không quá ít, nhưng so với toàn bộ tông môn cấp độ Linh Khê cảnh, lại hoàn toàn không đủ chia.

Cho nên tới nay, danh ngạch Thanh Vũ Sơn có thể phân cho tán tu chiêu mộ cũng rất ít, lúc này đây có thể được tới ba danh ngạch, thật sự là vì cống hiến của tiểu đội Lục Diệp quá lớn.

Không biết từ khi nào, bên trong đại điện đã mở ra một con đường ngầm đi xuống đất, một đám tu sĩ nối đuôi nhau đi vào, tiếng bước chân từ khoảng không trống rỗng ở rất sâu phía dưới truyền đến.

Mọi người theo mật đạo xoắn ốc đi sâu xuống, dạo bước tầm một nén nhang, mới đến phía trước một cánh cửa bằng đồng.

Cửa lớn kia dày nặng cổ xưa, cảm giác tang thương đập vào mặt, trên cửa điêu khắc một con cự long bay múa, giống như vật sống.

Cánh cửa đã mở ra, sương mù màu đỏ nhạt bắt đầu phun trào đằng sau cánh cửa.

Tu sĩ đi tới nơi này cũng không hề dừng lại, đồng loạt tràn vào trong sương mù màu đỏ cuồn cuộn này biến mất không thấy, mà chỗ cửa lớn bằng đồng đang rộng mở kia, lập tức có sương đỏ bắt đầu phun trào, phảng phất có mãnh thú vô hình chiếm cứ ở bên trong, nuốt một đám tu sĩ vào trong bụng.

Lục Diệp xếp sau Tạ Kim, theo gã đi vào trong sương mù đỏ.

Nhưng sau khi hắn đi vào, chợt sinh ra một loại cảm giác không trọng lượng, cảm giác kia tới nhanh, đi cũng nhanh, chờ đến khi Lục Diệp phục hồi tinh thần, phía trước đã không thấy bóng dáng Tạ Kim đâu, mà không chỉ mình gã, hắn cũng không nhìn thấy những tu sĩ đã đi vào lúc trước.

Lục Diệp không hoảng loạn. Trên đường tới đây tập hợp, Kiều Xảo Nhi đã hỏi qua một chút chuyện về Long tuyền. Tạ Kim cũng không giấu giếm, lập tức nói ra rất nhiều điều. Nhưng vì tu vi của gã không cao, thế nên điều gã biết cũng chỉ là những lời đồn mà thôi.

Một tin tức trong đó chính là kinh nghiệm kỳ lạ lúc tiến vào nơi này. Sau khi tất cả người tiến vào nơi này đều sẽ xuất hiện trong một không gian nhỏ độc lập, gần như không có bất cứ giao thiệp gì với những người khác.

Về phần vì sao lại như vậy, Tạ Kim lại nói không nên lời, chỉ nói có trưởng bối trong môn phỏng đoán, dường như nơi này có liên quan đến không gian bí mật nào đó.

Lục Diệp quay đầu quan sát bốn phía, sương mù màu đỏ nhạt không quá nồng đậm, cho nên cũng không hoàn toàn che lấp được hoàn cảnh bốn phía. Hắn nhìn một hồi, lại phát hiện nơi mình đứng có chút giống một gian mật thất.

Ở trung tâm mật thất, có một dòng suối to bằng miệng chén đang phun ra nước suối, nước suối phun ra cũng không chảy xuôi bốn phía, sẽ nhanh chóng thấm vào dưới đất, mà theo nước suối phun trào, bỗng xuất hiện sương mù màu đỏ nhạt phiêu đãng.

Gian mật thất này không lớn, chu vi chừng ba trượng, ngoại trừ con suối đang còn tỏa ra sương mù, không còn vật gì khác.

Tình cảnh trước mắt khiến Lục Diệp cảm thấy mới lạ, hắn không biết những người khác đã đi đâu, nhưng có lẽ cũng giống như hắn, đang ở trong một mật thất độc lập nào đó rồi.

Chỉ sợ nơi này còn ẩn giấu một ít bí mật gì đó. Đáng tiếc Lục Diệp không có tâm tư đi tìm hiểu những thứ này, mấy thế lực phụ cận chiếm giữ nơi đây đã nhiều năm như vậy, nếu thật sự có bí mật gì chắc chắn bọn họ đã sớm thăm dò xong từ lâu rồi.

Thời gian không nhiều lắm, Lục Diệp đi tới một góc mật thất, lấy ra một tấm bồ đoàn trải xuống, khoanh chân ngồi ở phía trên, tĩnh khí ngưng thần.

Tạ Kim nói, khi đến nơi này chỉ cần tĩnh tọa tu hành như thường là được, theo hô hấp thổ nạp của bản thân, những sương mù màu đỏ nhạt này sẽ rèn luyện thể khí của tu sĩ.

Lục Diệp mơ hồ có chút lo lắng, từ lúc bắt đầu đến giờ, một đường tu hành của hắn vốn không hề bình thường.

Hắn thử nghiệm một phen, quả nhiên thiền định tu hành như vậy không có một chút hiệu quả nào, sương mù màu đỏ nhạt chỉ quanh quẩn bên ngoài thân thể, hoàn toàn không thể hấp thụ vào bên trong.

Sương mù này mới đúng là thứ rèn luyện thân thể tu sĩ, nhưng không thể dẫn vào trong cơ thể, đương nhiên sẽ không tạo nên hiệu quả rèn luyện.

Cũng may, hắn đã sớm có biện pháp ứng phó với việc này. Lục Diệp bắt đầu xây dựng Tụ Linh linh văn ở trong linh khiếu của bản thân...

Tụ Linh linh văn có thể hóa thành một cái phễu cực nhỏ, dẫn thiên địa linh khí vào trong linh khiếu của Lục Diệp, nếu như xem sương mù màu đỏ nhạt nơi này thành thiên địa linh khí, thì chắc hẳn Tụ Linh linh văn cũng có thể phát huy tác dụng.

Rất nhanh, một cái Tụ Linh linh văn thành hình, Lục Diệp lập tức sinh ra cảm giác khác biệt, dưới sự dẫn dắt của Tụ Linh linh văn, sương mù bị dẫn tụ lại, xuyên qua linh văn hình phễu, tràn vào trong linh khiếu.

Khác biệt với cảm giác lúc tu hành, khi sương mù tràn vào trong linh khiếu, Lục Diệp lập tức sinh ra một chút cảm giác đau đớn, không tính là mãnh liệt, thật giống như có người cầm một cây kim nhẹ nhàng chọc mình một cái.

Chuyện này làm cho trong lòng hắn càng thêm chắc chắn, bởi vì Tạ Kim nói đây là hiện tượng bình thường, rèn luyện thể lực cũng không phải là kinh nghiệm tốt đẹp gì, mỗi người ở chỗ này đều sinh ra cảm giác đau đớn.

Đây cũng là nguyên nhân trước đó Thang Vũ muốn mọi người lượng sức mà đi, thiên phú tu hành càng cao, có thể đạt được chỗ tốt ở nơi này càng lớn, tương ứng cũng phải thừa nhận thống khổ càng mạnh.
Bình Luận (0)
Comment