Chương 214: Thoát Thai Hoán Cốt???
Chương 214: Thoát Thai Hoán Cốt???
Theo Tụ Linh linh văn không ngừng phát huy tác dụng, cảm giác đau đớn rất nhỏ kia tiếp tục truyền đến.
Gần như Lục Diệp có thể bỏ qua chút đau đớn này, hắn bắt đầu xây dựng Tụ Linh linh văn thứ hai, thoáng chờ đợi một lát, cái thứ ba, thứ tư...
Cho đến khi tạo dựng ra ba mươi Tụ Linh linh văn, Lục Diệp nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Đến lúc này, theo sương mù màu đỏ nhạt không ngừng tràn vào, cảm giác đau đớn đã trở nên cực kỳ rõ ràng, không còn giống như có mũi kim nhẹ nhàng đâm mình, trong cơ thể phảng phất có thêm từng cây kim dài, không ngừng xuyên qua ở trong tứ chi bách hải.
Lục Diệp tạm thời dừng lại hành động tạo dựng linh văn, bởi vì hắn cảm thấy nếu cứ tiếp tục làm như vậy, mình sẽ không kiên trì được nữa.
Cảm giác đau đớn càng ngày càng mãnh liệt, cho đến đỉnh điểm, Lục Diệp chợt sinh ra một loại cảm giác toàn thân đều nóng rực, tựa như cả người đều đang bị thiêu đốt, cơ bắp toàn thân hắn gồng lên cao cao, gân xanh nổi đầy trên trán, thoạt nhìn cực kỳ dữ tợn.
Đau đớn kịch liệt làm cho mồ hôi toàn thân hắn như suối trào, làm ướt đẫm quần áo.
Nhưng ngay sau đó, loại cảm giác đau đớn này lại bắt đầu giảm bớt, mặc dù không hoàn toàn biến mất, nhưng đã tốt hơn lúc trước rất nhiều.
Lục Diệp bình tĩnh lại, tiếp tục dựng nên Tụ Linh linh văn.
Ba mươi mốt, ba mươi hai... mãi đến bốn mươi mới dừng lại.
Lại đến một cực hạn, cảm giác giống như vừa rồi truyền đến, trong cơ thể lại bắt đầu thiêu đốt, cảm giác đau đớn giảm bớt...
Lần thứ ba hắn tạo dựng Linh văn.
Cho đến khi tất cả linh khiếu của hắn đều được gia trì Tụ Linh linh văn, chừng năm mươi bốn cái.
Sương mù màu đỏ nhạt từ bốn phía chen chúc mà đến, để cho Lục Diệp cắn nuốt, hắn nắm chặt hai tay, gian khổ chịu đựng, thân thể không ngừng run rẩy.
Chợt trong đầu hắn bỗng xuất hiện hai con ngươi màu đỏ như máu thật lớn, lăng không nhìn chằm chằm mình, trong đôi mắt màu đỏ tươi tràn ngập khí tức hỗn loạn cùng giết chóc. Dưới ánh mắt chăm chú của nó, Lục Diệp cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Dường như trong chớp mắt, lại giống như đã trôi qua cả ngàn vạn năm, Lục Diệp chợt mở mắt ra, trước mặt cũng không có gì cả.
Vẻ mặt hắn đầy ngạc nhiên nghi ngờ, không biết rốt cuộc vừa rồi là ảo giác hay là cái gì, nhưng lúc nãy dưới ánh mắt đỏ tươi nhìn chăm chú kia, rõ ràng hắn đã nghe được một giọng nói già nua vừa cất lên một câu gì đó, đáng tiếc hắn không thể nghe rõ được.
Không biết từ khi nào, đau đớn trong thân thể đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là trong bụng bắt đầu kêu ùng ục, cảm giác đói khát mãnh liệt chưa bao giờ có truyền đến.
Phốc...
Thanh âm kỳ quái truyền ra, Lục Diệp nheo mắt nhìn lại, đã thấy ở giữa mật thất vừa có một thứ bị phun ra dọc theo nước suối.
Hắn kinh nghi bất định nhìn một lát, sau đó đứng người dậy muốn đi lấy, nhưng mới đi ra được vài bước, đã phát hiện có chút không đúng.
Giống như thân thể của hắn... có chút mất cân bằng, cũng không phải là cái loại mất cân bằng do đầu óc choáng váng, mà là hắn có chút không khống chế được sự mất cân bằng thân thể của mình.
Rõ ràng là hắn muốn đi tới bên cạnh con suối, nhưng chỉ đi được vài bước hắn đã vượt qua con suối, đến bên kia mật thất, thiếu chút nữa còn đụng vào tường.
Lục Diệp vội vàng dừng lại, nhắm mắt, yên lặng kiểm tra bản thân.
Hình như khí huyết bản thân đã dư thừa gấp đôi lúc trước, huyết nhục toàn thân cũng trở nên càng thêm mạnh mẽ hữu lực. Hắn nhẹ nhàng nắm tay, có lực lượng cường đại bắt đầu khởi động.
Thể phách đã nhận được tăng lên rất khoa trương! Đây mới là nguyên nhân khiến hắn không khống chế được thân thể mình, bởi vì lực lượng của hắn đã tăng lên quá lớn trong một khoảng thời gian ngắn, tốc độ cũng tăng lên rất nhanh, nhưng tư duy lại chưa thích ứng được với thân thể mới.
Khi Lục Diệp tĩnh tâm lại, dường như tất cả mọi thứ xung quanh cũng trở nên chậm chạp.
Long tuyền tôi thể, vậy mà có chỗ tốt lớn như vậy? Lục Diệp có chút ngạc nhiên nghi ngờ
Dường như điều này không quá đúng.
Nếu Long tuyền tôi thể thật sự có chỗ tốt to lớn như vậy, chỉ sợ nơi này đã sớm bị các đại tông môn đứng đầu chiếm lấy, nào còn đến phiên Thanh Vũ Sơn và Thái La Tông cử hành Long Tuyền Hội gì đó nữa?
Tuy nói trụ sở của đại tông môn đứng đầu đều ở trong vòng trung tâm, nhưng chỉ cần bọn họ phái vài người tới là chiếm được mà?
Lúc trước Tạ Kim đã từng nói, quả thật rèn luyện ở trong Long tuyền có lợi, nhưng không đến mức làm cho một người thoát thai hoán cốt. Long tuyền vẫn còn kém xa những bảo vật tôi thể mà các đại tông môn đứng đầu đang chiếm giữ, cho nên gã cần nói để cho đám người Lục Diệp đừng có kỳ vọng quá lớn, chỉ cần tận lực mà làm. Thế nhưng ngoại trừ tác dụng rèn luyện thể phách ra, Long tuyền còn có một tác dụng khác, đây mới là nguyên nhân để cho những đệ tử đại tông môn kia xông tới chia một chén canh.
Nhưng giờ phút này, Lục Diệp lại rõ ràng phát hiện được một loại cảm giác thoát thai hoán cốt từ trong cơ thể mình.
Hắn hít sâu vào, chậm rãi hồi phục tâm thần, sau đó xoay người, bắt đầu chậm rãi bước đi trong mật thất này.
Ban đầu không quá thuận lợi, hắn tựa như một đứa bé mới bắt đầu học bước, không cẩn thận sẽ đụng vào tường, nhưng đi vài vòng, sau khi thích ứng với sự thay đổi của thân thể, tình huống lập tức tốt hơn rồi.
Cho đến giờ phút này, hắn mới phát hiện, sương mù màu đỏ nhạt vốn đang tràn ngập nơi này đã biến mất vô tung vô ảnh, con suối kia vẫn còn đang phun trào suối nước, nhưng đã không thấy sương mù tràn ra.
Cảm giác đói khát càng thêm mãnh liệt, giống như đã nhiều ngày hắn không ăn gì.
Lục Diệp tạm thời không để ý tới vật không hiểu vừa phun ra bên con suối kia, hắn vừa tiếp tục đi trong mật thất, vừa lấy một ít thịt khô trái cây từ trong túi trữ vật ra lấp đầy bụng.
Hắn ăn hết hơn mười cân thịt khô, lúc này mới sinh ra cảm giác no bụng.
Keng. . .
Có tiếng vang réo rắt truyền đến, đầu tiên Lục Diệp ngẩn ra, ngay sau đó hắn đã phản ứng lại.
Keng keng. . .
Thanh âm dồn dập.
Tạ Kim nói rằng khi chuông reo ba tiếng, có nghĩa là thời gian đã đến, tất cả mọi người sẽ phải rời đi.
Ba ngày đã trôi qua? Lục Diệp hơi kinh ngạc, hắn cảm thấy bản thân mới ở chỗ này được nửa ngày mà thôi.