Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 215 - Chương 215: Vậy Bọn Họ Thật Thê Thảm!!!

Chương 215: Vậy Bọn Họ Thật Thê Thảm!!! Chương 215: Vậy Bọn Họ Thật Thê Thảm!!!

Trước khi tiếng chuông cuối cùng vang lên, hắn bước nhanh đến bên cạnh con cuối kia, một tay cầm lấy thứ đã phun ra từ trong con suối lúc trước, trực tiếp nhét vào túi trữ vật, còn chưa kịp kiểm tra xem thứ này rốt cuộc là cái gì.

Cảm giác mất trọng lượng lúc trước lại truyền đến, Lục Diệp cảm thấy hoa mắt, đã xuất hiện trước cửa lớn bằng đồng.

Bốn phía nhộn nhịp đều là người, hiển nhiên tất cả mọi người đều bị đưa ra ngoài, mùi hôi thối truyền đến khiến Lục Diệp không nhịn được nhíu nhíu mày. Mùi vị kia cực kỳ nồng đậm, mà hình như còn không chỉ có một loại, có không ít nữ tử đã bị mùi vị này kích thích phát ra tiếng nôn ọe rồi.

"Nhanh đi ra ngoài, thối chết rồi!" Có người hét lớn, dẫn đầu đi về con đường đã tới lúc trước.

Thể nội tu sĩ có nhiều tạp chất, lúc tôi thể, những tạp chất này sẽ bị bài tiết ra ngoài, và không đơn giản chỉ có tạp chất, còn có đan độc.

Những đệ tử xuất thân đại tông môn kia chạy đến bên này, song song với mượn Long tuyền tôi thể, mục đích chủ yếu nhất chính là khu trừ đan độc trầm tích bên trong thể nội.

Trước khi tới đây, bọn họ sẽ phục dụng lượng lớn linh đan tăng cao tu vi, không để ý tới việc đan độc trầm tích, tới khi đi một chuyến vào bên trong Long tuyền, đan độc tiêu tan, làm như vậy có thể tăng lên không ít tu vi chỉ trong một thời gian ngắn.

Điều này sẽ làm cho mỗi một người trong đám này đều trở nên thối hoắc. . . Chín mười người tụ tập cùng một chỗ, dưới mặt đất lại không thông gió, mùi vị kia chua đến mức nào cũng có thể dễ dàng đoán ra, khó trách những nữ tu yêu cái đẹp kia sẽ bị kích thích tới nôn khan.

Thời điểm đi vào, tất cả mọi người đều chậm rãi, tới lúc trở về lại cấp tốc như lôi đình, không qua một lát đã lên tới đại điện trên núi.

Lập tức có người của Thanh Vũ Sơn dẫn dắt đám người đi đến ngọn núi gần đó. Gần như tôi thể xong lập tức đi tắm rửa, đã thành quá trình tiêu chuẩn của Long Tuyền hội rồi. Lại nói, ở ngọn núi phụ cận có không ít dòng suối, thế nên nam nữ được tách riêng ra.

Sau nửa canh giờ, Lục Diệp rửa sạch sẽ thân thể, đổi một bộ y phục, lúc này mới cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều.

Tạ Kim đi tới, lại cười nói: "Sư đệ thu hoạch như thế nào?"

"Khá tốt."

"Vậy là tốt rồi, thế nhưng dường như hiệu quả tôi thể lần này không bằng trước kia, không biết sư đệ có nhận ra không? Sau hai ngày, rõ ràng là sương mù trong mật thất đã trở nên nhạt hơn rất nhiều, lúc chúng ta đi ra, chẳng mấy chốc nữa, chúng sẽ gần như không còn."

"Chuyện này không bình thường ư?" Lục Diệp có chút chột dạ.

"Cũng không thể nói là không bình thường, chỉ là có chút không giống với tình huống ta nghe được. Sở dĩ ba năm mới mở Long tuyền một lần là bởi vì sương mù màu đỏ nhạt kia cần thời gian tích lũy, nếu lập tức tiêu hao quá nhiều, người đi vào sau sẽ không thể tôi luyện được." Nói đến đây, gã có chút cười trên nỗi đau của người khác: "Chỉ sợ bên phía Thái La Tông còn không biết tình huống như thế nào, ba ngày sau đám người này mới có thể đi ra ngoài, chỉ sợ lần này bọn chúng sẽ tay trắng mà về."

"Vậy bọn họ thật thê thảm."

Tạ Kim cười to: "Ngược lại bên phía Thanh Vũ Sơn ta đã kết thúc, những chuyện còn dư lại không liên quan gì đến chúng ta."

Lục Diệp khẽ gật đầu, mở miệng nói: "Tạ sư huynh, việc nơi này đã xong, ta muốn đi trước một bước."

Hắn vốn chỉ đi ngang qua bên này, bị cuốn vào bên trong Long Tuyền Hội, nhưng cũng đạt được không ít chỗ tốt. Không nói đến những công huân và linh thạch kia, chỉ riêng việc được tới Long tuyền tôi thể đã là cơ duyên không nhỏ rồi.

Mặc dù chậm trễ tới mười ngày, nhưng chung quy lại vẫn rất đáng giá.

Hắn còn muốn chạy tới trụ sở của Bích Huyết tông, chắc chắn không muốn lưu lại ở chỗ này thêm nữa.

Tạ Kim nhìn chung quanh một chút, nói: "Sư đệ cứ thong thả đi, nhưng nếu ngươi đi lúc này, chưa hẳn đã an toàn."

Lục Diệp như có điều suy nghĩ: "Thái La Tông và Tần thị?"

Tạ Kim gật đầu: "Không cần để ý tới Tần thị bên kia, mấu chốt là nữ tử họ Hàn của Thái La Tông kia. Long Tuyền Hội lần này sư đệ xuất lực quá lớn, nếu không có người bảo hộ, nữ tử họ Hàn kia sẽ dễ dàng để sư đệ rời đi như vậy sao? Trước đó Thang Vũ sư huynh đã cố ý dặn dò, mời sư đệ tạm đi cùng ta một chuyến, chờ huynh ấy xử lý xong chuyện trong tay sẽ tự mình hộ tống sư đệ rời đi."

Trong lòng Lục Diệp đã hiểu rõ.

Lại nói, hắn vội vã rời đi như vậy chính vì kiêng kị nữ tu Thái La Tông kia. Hắn vẫn chưa quên ánh mắt đối phương nhìn mình lúc vừa tiến vào đại điện trước đó.

Giờ phút này, đệ tử Thái La Tông đang ở trong Long tuyền tôi thể, nàng sẽ không thoát thân ra được, cho nên Lục Diệp cảm thấy nếu muốn đi, phải tranh thủ thời gian này, nếu không đợi tới lúc nàng rảnh tay rồi, bản thân muốn chạy cũng không chạy nổi.

Và hiển nhiên bên phía Thanh Vũ Sơn cũng nghĩ đến việc này, cho nên Thang Vũ mới căn dặn Tạ Kim một phen.

"Kiều Xảo Nhi và Tống Hạt bên kia. . ." Lục Diệp lại nghĩ tới hai tán tu đã kề vai chiến đấu cùng mình.

Tạ Kim lập tức cười: "Sư đệ không cần quan tâm tới hai người bọn họ, Thang Vũ sư huynh đã xin chỉ thị của tông môn. Lần này đợi sau khi trở về, chúng ta sẽ thu nhận bọn họ làm môn hạ."

Lục Diệp thầm khen Thanh Vũ Sơn tính toán thật sự khôn ngoan. Kể từ đó, danh ngạch chia cho người ngoài bên trong Long Tuyền tôi thể chỉ có duy nhất một mình hắn. Thế nhưng phải nói rằng, dù Kiều Xảo Nhi và Tống Hạt kia là tán tu, nhưng thực lực không thua kém tu sĩ Thanh Vũ Sơn, biểu hiện trong Long Tuyền Hội lần này cũng cực kỳ tốt, đáng giá được Thanh Vũ Sơn thu nhận. Về sau hai người bọn họ không còn là tán tu không nơi nương tựa nữa, mà là người có tông môn rồi.

Thanh Vũ Sơn không phát ra lời mời Lục Diệp, bởi vì theo bọn họ nghĩ, Lục Diệp nhất định là đệ tử xuất thân từ đại tông môn nào đó chạy đến ma luyện bản thân, không chừng phía sau người ta đã dựa vào cây đại thụ nào đó rồi, sao có thể vừa ý tông môn nhỏ như Thanh Vũ Sơn được?
Bình Luận (0)
Comment